3.
Tôi bị lý do hoang đường đó thuyết phục.
Kế hoạch tổ chức bữa tiệc siêu to khổng lồ, khoe khoang con gái cưng vừa đỗ thủ khoa của người bố đang hớn hở chạy về của tôi cũng đi tong luôn.
Bố giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt mẹ tôi mắng.
“Bà bị mỡ heo lấp não rồi à?”
Mẹ tôi không ngẩng đầu lên, mặt lạnh tanh nói.
“Ba tháng sau, ngành xây dựng bị đóng băng, rất nhiều nhà đầu tư rút vốn khỏi công ty. Ông gánh khoản nợ cực lớn, cuối cùng chỉ có thể lái xe chạy Didi(*) kiếm tiền trang trải.”
(*) Ứng dụng đặt xe giống Grab, GoJeck bên mình.
Bố ngơ ngác gãi đầu, nhìn tôi hỏi.
“Con gọi điện cho bệnh viện tâm thần chưa?”
Tôi đau xót nhìn bố.
“Mẹ con sống lại, mấy lời mẹ nói là thật đấy. Khoảng ba tháng sau có lẽ bố sẽ phá sản thật, nếu con học Thanh Hoa Bắc Đại, nhất định sẽ bị bọn buôn người lừa bán.”
“Điên hết rồi. Hai mẹ con con sướng quá hóa rồ hết à? Đầu óc không tỉnh táo luôn?”
Đánh chết bố cũng không tin mẹ sống lại nên cương quyết kéo mẹ đến bệnh viện tâm thần để khám.
Trước khi đi mẹ vẫn không ngừng nói với tôi.
“Con nhất định phải cẩn thận đấy. Hôm nay là tiếp điểm quan trọng nhất của con, Cố Trầm Dã là khắc tinh của con, con đừng rơi vào bẫy của nó!”
Bố bịt miệng mẹ, kéo thẳng mẹ đến bệnh viện, còn tiện tay ném cho tôi 1000 nhân dân tệ, bảo tôi mời bạn đi ăn một bữa.
Tôi lặng lẽ nhặt tiền lên, thu dọn đồ quay về trường.
4.
Chuyện xảy ra khiến tôi rất bối rối, cứ ngơ ngác quay lại trường học thôi.
Điện thoại di động liên tục rung lên, đều là những số điện thoại lạ hoắc.
Tôi nghe điện thoại, quả nhiên là phòng tuyển sinh của Thanh Hoa Bắc Đại gọi đến.
Họ hỏi tôi đã điền xong nguyện vọng chưa? Nếu chọn trường của họ sẽ có học bổng hậu hĩnh.
Tôi đanh thép từ chối mê hoặc của học bổng, xoắn xuýt nhìn đơn nguyện vọng điền tên trường đại học tuyến hai.
Đúng lúc này, bạn thân A Phúc lén lút chạy tới.
“Sao nữ thủ khoa của chúng ta lại âu sầu thế này? Có phải đang phân vân giữa Thanh Hoa và Bắc Đại không?”
Tôi bí xị nhịn cô ấy.
Tôi có thể kể lể với cô ấy, Thanh Hoa Bắc Đại tôi đều không thể chọn không nhỉ?
Đều là ngõ cụt đó!
Mẹ tôi bảo đây là bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời tôi. Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Bạn thân A Phúc thấy tôi không đáp, bén nháy mắt nói với tôi.
“Tớ chuẩn bị cho cậu món quà bất ngờ đây, mừng cậu thi đậu thủ khoa, đừng cảm động quá nha.”
Nói xong, cô ấy kéo tôi xuống vườn hoa dưới tầng 1 của trường, bảo muốn mời tôi ăn kem.
Tôi còn chưa đáp lại, cô ấy đã chạy biến.
Tôi đang ngớ ra thì một bóng người cao gầy đã bước tới, nghi hoặc gọi tôi.
“Lâm Diên Diên?”
Nam sinh trước mặt da dẻ trắng trẻo, thanh nhã tuấn tú. Dù đang mặc đồng phục học sinh, cũng không giấu được hơi thở thanh xuân trên người.
Không ngờ là Cố Trầm Dã.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên như mông khỉ. Cố Trầm Dã học khối tự nhiên, tôi học khối văn, không ở cùng một tầng.
Nhưng bình thường vẫn thỉnh thoảng gặp được nhau.
Tôi yêu thầm người ta, gửi tin nhắn trên mạng cho cậu ấy, nhưng chưa từng lộ mặt của mình, nên cậu ấy cũng không biết đó là tôi.
Thật là một đứa simp nhỏ bé mà.
Cố Trầm Dã cười mà không phải cười nhìn tôi, biểu cảm nhìn thấy nào cũng là lạ.
Tôi hơi hoang mang, cậu ấy nhận ra rồi chăng? Người yêu trên mạng là tôi ấy?
“Cậu nói gì thế? Tớ có quen cậu đâu.”
Tôi quay người muốn tránh đi, vậy mà cậu ấy trực tiếp bắt lấy cánh tay tôi.
“Cậu chính là Lãng Lý Tiểu Bạch Thỏ phải không?”
Lãng Lý Tiểu Bạch Thỏ là nick chat của tôi.
Toang rồi, tôi lộ nick rồi!
Chẳng trách mẹ tôi bảo hôm nay là bước ngoặt quan trọng, hóa ra đã sớm biết hôm nay tôi sẽ lộ mặt offline!
“Thật… thật ra… tớ có thể giải thích.”
“Không cần giải thích đâu. Bạn thân cậu đã kể hết cho tớ biết rồi. Lúc trước trên mạng cậu bảo cậu không sống ở thành phố này, cũng không muốn gặp mặt tớ, bảo là muốn thi xong đại học. Bây giờ đã có thành tích thi đại học rồi, nữ thủ khoa này, cậu còn gì để nói không?”
Trên mặt Cố Trầm Dã có vài phần trêu chọc, xem ra quả thật không hề tức giận.
“Tớ… tớ có lỗi. Tớ lừa cậu, nhưng không phải cố ý, cậu muốn giận thì cứ giận đi, tớ chịu được mà.”