5.
Tôi cứ nghĩ Cố Trầm Dã thấy gương mặt tôi nên thất vọng.
Ngẫm cũng phải thôi, năm nay tôi vì áp lực học tập nặng nề mà trán mọc đầy mụn, gương mặt vốn cũng coi như dễ nhìn bây giờ thật sự xuống sắc khó coi. Đây cũng là nguyên nhân tôi sợ gặp mặt Cố Trầm Dã.
Nhưng cậu ấy chỉ chìa tay vuốt tóc tôi, mặt đầy cưng chiều.
“Cậu ở ngoài đáng yêu thật đấy, không ngờ thành tích thi của cậu lại tốt đến vậy, có thể vào được Thanh Hoa Bắc Đại nhỉ? Tại sao không muốn gặp tớ? Bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc, cậu cũng không còn gánh nặng gì nữa, đêm nay có tiệc tri ân giáo viên, tớ có thể làm bạn hẹn của cậu không?”
Không chờ tôi kịp đáp lại, cậu ấy đã giật lấy điện thoại của tôi, tự thêm số của mình vào danh bạ.
“Sáu giờ tối nay, tớ đón cậu ở cổng trường.”
Giời ơi không! Không đâu!
Tôi vẫn chưa sẵn sàng mà!!!
Cố Trầm Dã cười híp mắt quay đi.
Bị niềm vui quá lớn bất ngờ đập trúng, cõi lòng tôi nôiei bão tố gió giật động đất sóng thần. Nhưng tôi chưa kịp mừng đủ hai giây, đã bị tin nhắn của mẹ cắt ngang.
“Lâm Diên Diên, có phải Cố Trầm Dã hẹn con đi tiệc tri ân giáo viên không? Con tuyệt đối không được đi, bằng không sẽ hối hận cả đời đấy!”
Nếu như không phải mẹ tôi sống lại, thì chắc chắn do mẹ cài máy nghe lén lên người tôi.
Nếu không sao mẹ lại nắm được nhất cử nhất động của tôi chứ?
Bây giờ, tôi đã hoàn toàn tin chuyện mẹ sống lại rồi. Nhưng tại sao lại không thể đến tiệc tri ân giáo viên với Cố Trầm Dã nhỉ? Rốt cuộc tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?
6.
Tôi không dám nghĩ nhiều, lập tức nhấc máy gọi điện thoại cho mẹ. Rốt cuộc tối nay sẽ xảy ra chuyện mà khiến tôi hối hận cả đời cơ chứ?
Mẹ ơi, cảnh báo cũng phải giải thích rõ ràng chứ!
Tôi bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận. Nếu mẹ tôi sống lại thì chắc chắn hẳn mẹ phải biết điều gì đó nên mới cảnh báo cho tôi. Mẹ bảo đêm nay không được đến tiệc tri ân giáo viên với Cố Trầm Dã, chẳng lẽ trên đường gặp phải chuyện gì ư?
Hay phía Cố Trầm Dã xảy ra chuyện gì?
Tất cả tình huống có thể đẩy tôi đến tương lai u ám xám xịt đầy tội ác kia, tôi đều muốn chống lại đến cùng!
Không sai, tôi quyết định nghe lời mẹ!
Tiệc hôm nay không nhất thiết phải đến, hôm nào đến cũng vậy thôi. Tôi cũng không muốn về sau bị đám buôn người lừa bán, hủy hoại cả đời.
Bạn thân cầm kem về, cười cợt nhả với tôi.
“Sao rồi? Anh Cố đẹp trai nói gì với cậu? Có phải muốn hẹn hò với cậu không?”
“Là cậu hẹn Cố Trầm Dã đến à? Sao cậu nỡ phản bội tớ thế!”
Tôi ra dáng muốn cấu eo bạn thân, cô ấy vội xua tay.
“Không phải vì tớ thấy cậu cứ ngượng ngùng mãi không dám hành động đấy sao? Bây giờ cậu là thủ khoa đại học thành phố, cậu còn sợ không xứng với Cố Trầm Dã à? Điểm của cậu ấy thua xa cậu, không có hi vọng vào Thanh Hoa Bắc Đại.”
Tôi đánh hơi được một chuyện không bình thường.
“Cậu có biết Cố Trầm Dã được bao nhiêu điểm không?”
Sau khi có điểm thi đại học, biết được mình là thủ khoa, tôi vẫn đang đắm mình trong vui sướng nên chưa kịp xem điểm của Cố Trầm Dã. Nhưng bản thân cậu ấy cũng thuộc dạng con nhà người ta, lúc thi thử vẫn có thành tích ưu tú giống tôi, nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lúc thi toàn quốc điểm cậu ấy lại kém.
“Hình như phải thiếu mấy chục điểm mới đủ vào Thanh Hoa.”
À, thì ra là vấn đề phát huy thất thường.
Làm khó lúc nãy cậu ấy còn gắng gượng tươi cười với tôi, lúc này hẹn tôi ra ngoài hẳn cậu ấy thấy áp lực lắm.
Nếu như tôi từ chối, chẳng phải đã làm tổn thương cậu ấy ư?
Thấy hãy còn sớm, tôi định cứ nộp đơn nguyện vọng trước đã. Đúng như dự đoán, đơn nguyện vọng bị giáo viên chủ nhiệm trả về, lòng đau như cắt bảo tôi về suy nghĩ kỹ lại đi đã.
Tôi cũng cân nhắc mà, thủ khoa đại học vào trường tuyến hai thì quá bừa bãi rồi, quá lắm thì 985 hay 211 cũng là lựa chọn khả thi mà!
Dù sao cũng tốt hơn tuyến hai chứ!
Chẳng lẽ bản thân tôi có cái debuff, chỉ cần vào trường tốt sẽ không được chết tử tế à?