7.
Chần chừ lần lữa mãi, rất nhanh đã tới 6 giờ.
Tôi nghĩ chuyện Cố Trầm Dã hẹn mình, lập tức muốn gọi điện cho cậu ấy để từ chối.
Nhưng chưa kịp bấm, người đã xuất hiện ở cửa lớp rồi, còn đang vẫy tay với tôi.
Hình như cậu ấy còn cố ý thay quần áo, mặc một bộ thường phục nhẹ nhàng.
Cậu ấy vốn rất đẹp trai, bây giờ thay đồng phục ra lại càng đẹp.
“Tớ sợ cậu không đi nên chạy đến đón cậu luôn, cậu không ngại chứ?”
Nói thật, nếu không có lời mẹ nói, tôi nhất định thấy không ngại.
Nhưng bây giờ tôi chỉ nhăn nhó được thôi.
Nhìn ai cũng nghĩ muốn hại mình!
Hai lần xui xẻo của tôi đều do tay đàn ông. Lấy sự si tình của tôi mà tính, tuyệt đối không thể đổi đối tượng trong thời gian ngắn được.
Nên kẻ đã đem bán tôi kia, rất có thể là Cố Trầm Dã trước mặt.
Tôi nhắm mắt ra khỏi trường với cậu ấy.
Trong đầu đang nghĩ, có nên nghiệm chứng lời của mẹ, xác định xem Cố Trầm Dã có phải thủ phạm hại tôi hai kiếp không.
Chỉ cần Cố Trầm Dã không đến được Thanh Hoa Bắc Đại, vậy cậu ấy không phải người hại tôi bị bắt cóc. Như vậy, chẳng phải tôi có thể thoải mái hẹn hò với cậu ấy rồi ư?
Kết quả đúng lúc tôi đang định mở miệng thăm dò, Cố Trầm Dã cùng đột nhiên đứng lại, không biết lấy đâu ra một hộp trang sức tinh xảo đưa cho tôi, hết sức chân thành biểu lộ.
“Lâm Diên Diên, tuy rằng rất đường đột, nhưng cậu có thể làm bạn gái của tớ không? Tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi, lúc trước cứ nghĩ khoảng cách của chúng ta rất xa, đời này không thể gặp gỡ, bây giờ lại biết cậu ở ngay bên cạnh, tớ thật sự rất vui, không nhịn được muốn bày tỏ với cậu.”
Má ơi!
Nam thần học giỏi đột nhiên tỏ tình với tôi, nhưng tôi không dám đồng ý.
“Hay… cậu suy nghĩ kỹ hơn chút. Tớ không xinh xắn lắm, chỉ biết học, hôm nay đúng là hơi bất ngờ, tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, thật xin lỗi.”
Lúc nói câu này, tôi hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn cậu ấy.
Đúng như dự đoán, tay Cố Trầm Dã rũ xuống, hộp đồ trang sức cũng rơi xuống đất.
Bên trong là một sợi dây chuyền, trông có vẻ rất đắt đỏ.
Tiếc thật.
Cậu ấy có vẻ ủ rũ, giọng nói rất trầm.
“Xin lỗi, tại tớ không nghĩ chu đáo, cho rằng cậu cũng giống tớ. Cũng phải, tớ cả Thanh Hoa cũng không thi đậu, sao xứng với cậu được? Đã làm phiền cậu rồi, xin lỗi.”
Nói xong cậu ấy cười tự giễu, xoay người chán nản rời đi.
Lòng tôi đau nhói như bị kim đâm.
Dù sao cũng là nam thần tôi thầm mến đã lâu.
Bây giờ cậu ấy không thi đỗ Thanh Hoa, có lẽ không phải người đã hại tôi đâu?
Mắt thấy cậu ấy còn chưa đi xa, tôi lập tức nhặt lại hộp trang sức định đuổi theo.
Đúng lúc đó, đột nhiên có người tóm lấy tay tôi.
8.
“Mẹ à? Sao mẹ lại đến đây? Con tưởng mẹ vào viện với bố con rồi?”
Tôi không biết mẹ lấy đâu ra cái mũ bóng chày đang đội, còn đeo khẩu trang, lén lút xuất hiện phía sau tôi.
Sau đó mở miệng mắng tôi xối xả.
“Đương nhiên mẹ tìm cách ra ngoài rồi. Không theo dõi con cẩn thận mẹ không yên tâm, còn nhất định sẽ bị Cố Trầm Dã lừa gạt, mẹ hiểu con quá mà!”
Nói xong muốn kéo tôi đi về phía ngược lại.
Tôi vội kéo mẹ lại: “Mẹ chờ đã, con trả cái này cho Cố Trầm Dã.”
Mẹ nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, lập tức tỏ ra sợ hãi như gặp phải đại địch.
“Cậu ta tỏ tình với con? Con đồng ý rồi à?”
“Con chưa, chẳng phải mẹ đã bảo con đừng theo cậu ấy đến tiệc tri ân giáo viên sao? Con cân nhắc mình đi Thanh Hoa Bắc Đại đều bị lừa bán, có phải có liên quan đến Cố Trầm Dã không? Nhưng trông cậu ấy không giống người như vậy.”
Mẹ tôi cười gằn.
“Trông không giống người như vậy thì phải thế nào mới giống? Đúng là trẻ con dễ tin lời chót lưỡi đầu môi, con không tin thì đi với mẹ.”
Mẹ không giải thích gì thêm cho tôi nữa, mà đưa cho tôi một cái áo khoác và khẩu trang, bảo tôi mặc vào.
Tôi hơi bực mình, sao mẹ lại chuẩn bị trước mấy thứ này nhỉ, cứ như đã biết chắc tôi sẽ không tin vậy.
Cho dù mẹ sống lại, sao mẹ biết được mọi thứ cơ chứ?