11.
Trong đồn cảnh sát.

Trên mặt Cố Trầm Dã cũng bị tôi cào cho vài vết, đang ngồi ôm đầu trong góc với đồng bạn.

Còn tôi tóc tai rối bù ngồi ôm mẹ.

Mũ bóng chày của mẹ tôi bị lệch, mặt mũi lấm lét ôm lại tôi.

Tình cảnh này nhìn vô cùng buồn cười.

“Cho nên bác gái này là lý do mấy người đánh nhau à? Bao nhiêu tuổi rồi còn nóng tính như vậy? Bạo lực là không nên, cũng không giải quyết được vấn đề.”

“Huống chi, con gái bác vừa thi xong, thành tích còn tốt như vậy, là nữ thủ khoa duy nhất của thành phố. Chuyện quang tông diệu tổ thế này, bác không sợ để lại vết nhơ cho con bé à? Làm nó không vào được Thanh Hoa Bắc Đại?”

Mẹ tôi có vẻ chột dạ, lén nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi.

Tôi vừa nghe xong lập tức xua tay, trả lời vô cùng hào sảng.

“Không vào được Thanh Hoa Bắc Đại thì thôi, em không để ý. Là cậu ta nói xấu mẹ em trước, em mới cào nát mặt cậu ta!”

Nếu không nhờ mẹ, sao tôi nhìn rõ được gương mặt đáng ghê tởm này của Cố Trầm Dã chứ?

Chẳng trách mẹ nói tôi sẽ hối hận cả đời.

Nếu không có chuyện này, có lẽ tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Cố Trầm Dã rồi.

Có khi, Cố Trầm Dã chính là tên đã lừa bán tôi cho đám buôn người cũng nên!

Tôi lập tức giơ tay báo cáo.

“Còn nữa, em nghi ngờ tên này là tay buôn người, một năm sau sẽ lừa bán em! Mẹ con em chỉ tự vệ thôi ạ!”

Cố Trầm Dã ngồi trong góc ngớ người.

“Hả? Mẹ nó, tao định bán mày hồi nào?”

Anh cảnh sát lập tức quát lớn.

“Đang ở trong đồn, ngoan ngoãn đi!”

Cố Trầm Dã không dám nói nữa, lại ngồi ôm đầu.

Mẹ lúng túng kéo tay tôi, ghé sát vào tai tôi nói.

“Con đừng nói mãi chuyện buôn người nữa, việc mẹ sống lại ngoài con ra ai tin nổi chứ?”

Cũng phải, tôi lỗ mãng rồi.

Anh cảnh sát hiển nhiên cũng không tin tôi nói thật, cũng hài lòng với thái độ nhận sai của chúng tôi.

“Được rồi, tụ tập ẩu đả, cũng may tình tiết không nghiêm trọng, hai người muốn bị tạm giam hay giảng hòa, tự chọn đi.”

“Bác gái, bác đọc cho cháu số căn cước với ạ.”

Mẹ tôi lập tức nói: “5xxxx…”

“Là số căn cước của bác, không phải của con gái bác.”

Mẹ tôi ngẩn ra hồi lâu, nhất thời mặt đỏ bừng.

“Bác già rồi, không nhớ được số căn cước.”

Nhìn gương mặt hốt hoảng của mẹ, tôi biết chắc mẹ bị giật mình.

Tự dưng tôi thấy cảm động ghê, mẹ không nhớ được số căn cước của mình, lại nhớ được số căn cước của tôi.

Đúng là tình mẹ cao cả mà.

Tôi bảo mẹ đừng vội, để tôi gọi điện cho bố, nhờ bố mang thẻ căn cước tới.

Lúc bố tôi đến, đã giận đến nỗi quả tóc húi cua như xù lên rồi.

Cuối cùng vẫn chọn giải quyết riêng, bố đưa tiền thuốc men và bồi thường.

Việc này vốn do cậu ta đuối lý, bị dọa cho một trận, cũng không dám truy cứu.

Thêm cả phí bảo lãnh vào, cũng mất 10 ngàn tệ.

Tôi xót của chết đi được.

Bố tôi sắp phá sản, gia đình bây giờ là tiền nên vào chứ không nên ra, quả tốn tiền này không đáng.

Bố chỉ vỗ vai tôi.

“Không sao, thua người không thua trận, việc này thằng đó nên ăn đòn.”

Trước khi đi, bố còn lườm đứt người Cố Trầm Dã vừa ra khỏi đồn cảnh sát.

“Cái thứ nhát cáy, còn muốn lợi dụng con gái tao vào Thanh Hoa? Nghe hay nhỉ! Lần sau còn dám lừa con gái tao nữa sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”

Trên mặt Cố Trầm Dã lại đầy ngơ ngác.

Tôi cũng nhổ cho cậu ta một cái, chêm thêm một câu.

“Mẹ nó, tôi thi đậu đấy, nhưng tôi không vào Thanh Hoa Bắc Đại, cho cậu tức chết.”

Cậu ta sầm mặt lườm tôi.

12.
Tôi ngồi lên chiếc xe Audi A6 của bố, giơ ngón giữa với Cố Trầm Dãng đứng cạnh gốc cây bên đường.

Mẹ vẫn không lên tiếng, chỉ đờ ra nhìn tôi.

Không biết tại sao, tôi thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Tính ra thì, nếu biết nam thần mình thầm mến đã lâu là loại người như vậy, ít ra tôi cũng phải thấy hơi khó chịu mới phải nhưng tôi lại chả thấy gì cả.

Tôi hào hứng ôm chặt lấy mẹ.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ dũng mãnh thật đấy, là tấm gương của con. Mẹ nói con biết đi, có phải con đã thoát kiếp này rồi không? Tay buôn người đã bán con có phải Cố Trầm Dã không?

Mẹ tôi tỉnh lại, nhìn tôi cười gượng.

“Cũng gần vậy, cậu ta là người trung gian, năm đó con mắc bẫy của cậu ta, kéo cậu ta cùng vào Thanh Hoa. Cậu ta thèm muốn tài sản nhà mình, sau đó bố con phá sản, tiền học bổng từ Thanh Hoa của con cũng bị cậu ta lừa hết. Con vừa hết giá trị lợi dụng một cái, tên chó má đó đã lừa bán con đi luôn.”

Thì ra là vậy.

Cực kỳ hợp logic tính cách nhân vật luôn.

Loại người vô liêm sỉ muốn học ké Thanh Hoa như cậu ta, làm ra loại chuyện này cũng không lạ.

Bố tôi vừa lái xe, vừa nhìn mẹ con tôi qua gương chiếu hậu.

“Vợ ơi, chuyện em sống lại là thật đấy à? Tôi sẽ phá sản thật à?”

Mẹ tôi lập tức thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm túc.

“Phải, sẽ phá sản, nên chúng ta phải chi tiêu tiết kiệm!”

Bố tôi im lặng, tôi cứ tưởng bố chưa chấp nhận được hiện thực, đang định an ủi, ai ngờ bố tôi lập tức quay xe.

“Vậy chúng ta lập tức đến trung tâm bán vé số từ thiện, mua hết các dãy số trúng thưởng!”

Mẹ tôi đáp:

“Xưa nay tôi không chơi xổ số, làm sao nhớ được dãy nào là dãy trúng thưởng?”

“Ừ nhỉ, vậy khu đất nào càng để lâu càng tăng giá? Anh bán hết cổ phần công ty, chúng ta đi mua mấy ngôi nhà đi.”

“Tỉnh mộng đi anh, mấy năm sau, bất động sản vẫn đóng băng, rất nhiều nhà bị ế không bán được đấy.”

Mẹ khuyên nhủ, khiến bố lập tức bỏ cuộc.

“Bỏ đi, vậy chúng ta đi ăn tiệc vậy, dù sao con gái cũng thi hạng nhất, bây giờ tên cặn bã cũng giải quyết xong rồi, nó nhất định không bị lừa bán nữa, có thể yên ổn đi học Thanh Hoa Bắc Đại.”

“Không được, Lâm Diên Diên vẫn không thể đến Thanh Hoa, Bắc Đại cũng không được.”

Không biết vì lý do gì mà mẹ cực kỳ cố chấp với việc này.

Tôi hỏi mẹ lý do.

Mẹ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thật ra mẹ đã sống lại ba lần. Lần thứ nhất con đến Thanh Hoa nhưng bị bắt cóc. Lần thứ hai con nhập học Bắc Đại, vẫn bị bắt cóc. Lần thứ ba con học 985, xin lỗi, vẫn cứ bị bắt cóc. Nên mẹ đã nghĩ kỹ rồi, những trường nổi tiếng này con đều không nên đến, cứ như một hiệu ứng tiêu cực vậy. Để an toàn thì tuyến hai vẫn tốt nhất.”

Tôi cảm thấy mẹ rất giỏi, chưa thấy ai sống lại mà biết dùng ngôn ngữ mạng thuần thục đến vậy.

“Được, tuyến hai thì tuyến hai, con nghe mẹ.”

Tôi hoàn toàn tin tưởng mẹ, không nghi ngờ chút nào.

Bà ấy là mẹ tôi, chẳng lẽ lại hại tôi.

Tiền đồ quan trọng đến đâu cũng không bằng bình an.

Nhưng tôi không ngờ, những chuyện xảy ra sau đó khiến tôi kinh ngạc, thậm chí cực kỳ hoài nghi việc mẹ tôi sống lại có phải thật không.

Hay nói đúng ra là, người đó là mẹ tôi thật sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play