Phó Dư An vội vàng từ chối, kêu hắn tắm trước đi.
Trong lòng Kỳ Nhận có chút mất mát, nhanh chóng tắm rửa thật sạch, không thèm mặt đồ, liền đi tới ôm y.
Phó Dư An đang ở bên giường ngủ dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên giường, bị hắn bất ngờ ôm lấy, sợ tới mức hồn vía lên mây, thầm nói không lẽ tên ngốc còn biết động phòng sao?
Y bối rối đẩy đôi tay còn ướt nước của hắn ra, xoay người mặt đối mặt, nhưng rất nhanh lại quay đầu đi chỗ khác.
Còn không mặc quần áo nữa!
Cả người Kỳ Nhận ấm áp, hắn buông y ra, dáng người cơ bắp rắn chắc dưới ánh nến càng đẹp hơn, gương mặt nghiêm nghị, vết sẹo bên thái dương làm tăng thêm sự hung dữ của hắn, vô tình mang đến một cảm giác áp bách.
“Nương nói phải cùng ngươi ôm nhau ngủ. Không cần thiết phải mặc quần áo.”
Phó Dư An: “…”
Y không dám nhìn, nhanh chóng lách mình đến phía sau bình phong, một lát cầm theo khăn vải đi ra, ánh mắt né tránh, nói: “Trước tiên lau khô người đi, mặc đồ ngủ vào, không mặc đồ sẽ bị cảm lạnh.”
“Nhưng mà nương nói…”
“Ta đi qua sương phòng…”
“Được được, An An, ta sai rồi, ta nghe lời ngươi.”
Sao lại không biết đùa giỡn gì hết? Kỳ Nhận nghĩ, ôm ngủ thôi chứ có làm gì đâu, còn thể hiện thái độ như phòng bị lang sói nữa là sao?
Sắc mặt Phó Dư An lúc này mới hòa hoãn lại, mím môi, đi đến ngăn tủ tìm cho hắn bộ đồ lót, kêu hắn tiếp tục thu dọn đồ trên giường.
Kỳ Nhận ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào mép giường, nhặt hột đậu phộng lên, lột bỏ lớp da ở ngoài, bỏ vào trong miệng.
Phó Dư An: “…”
“Ăn ít thôi, ăn nhiều đầy bụng.” Y lên giọng căn dặn hắn.
Thùng tắm thật sự rất lớn, Phó Dư An muốn kéo dài thời gian, ngâm đến lòng ban tay có nếp nhăn mới chịu ra.
Bên ngoài Kỳ Nhận lại không có động tĩnh gì, chắc là ngủ rồi.
Y nhẹ nhàng thở ra, mặc xong quần áo rồi đi đến mép giường mới thấy màn che màu đỏ đã được kéo xuống, Kỳ Nhận lẳng lặng nằm bên trong.
Y khẽ thở dài, vén màng lên.
Kỳ Nhận ngủ sát bên ngoài, màn bị xốc lên, bị ánh nến bên ngoài hắt vào, hắn đột nhiên mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn chằm y: “Ngươi tới rồi.”
Phó Dư An gật đầu, vén áo vạt áo lên cẩn thận đi vào bên phía trong giường.
Bên trong tối tăm, không nhìn rõ được cái gì, nhưng Kỳ Nhận hàng năm tập võ, khả năng nhìn thấy đương nhiên không giống người thường.
Kỳ Nhận thấy mặt Phó Dư An bị hơi nóng hung đỏ, còn thấy một nốt lệ chí bên mắt nữa. Ngũ quan vốn dĩ thanh lãnh, nhưng mỗi khi đối mặt với hắn lại hay lộ vẻ hoảng sợ, khẽ nhếch miệng, dễ dàng thấy được đầu lưỡi đỏ thắm bên trong, không hiểu sao lại thấy có chút quyến rũ.
Kỳ Nhận liếm liếm môi, thầm nói không lẽ do bản thân lâu quá không thấy được người đẹp, sao lại có tâm tư như vậy đối với một nam nhân chứ?
Hắn không nghĩ nhiều, qua loa cho qua, nhìn y chỗ nào cũng thuận mắt, vì thế xoay người ôm lấy y từ phía sau.
Thân mình Phó Dư An lập tức cứng đờ.
Kỳ Nhận đưa đầu sát vào cổ y, hơi ấm mê hoặc lòng người mà phun vào chỗ làn da hết sức mẫn cảm sau khi tắm xong.
Người trong lồng ngực vừa mềm vừa nhỏ, đại khác là cuộc sống trong cung không quá tốt, dáng người nhỏ, thịt không ít không nhiều, vừa lúc có thể ôm trọn trong lòng, Kỳ Nhận cảm thấy rất vừa lòng.
Hắn lại nhịn không được mà cọ cọ thêm vài cái, vật dưới thân cũng ngo nghoe ngóc đầu dậy, thân mình của Phó Dư An càng căng cứng hơn, một lúc sau thấy hắn vẫn còn cọ, rốt cuộc nhịn không được, gian nan mà nhích người, đẩy đẩy hắn ra: “Cách xa ta một chút, cộm…cộm quá…”
Kỳ Nhận sửng sốt, bắt đầu giả ngu: “Cộm cái gì nhỉ?”
“…”
Vấn đề này không có cách nào trả lời, nhưng Kỳ Nhận lại không chịu bỏ qua, cứ quấn lấy tay y, khóe miệng cọ cọ trán y, nhỏ giọng nói: “Ta có chút khó chịu, An An có thể giúp ta một chút không? Ta không biết làm thế nào…”
Hắn vốn muốn trêu chọc Phó Dư An, thấy y đỏ mặt, ngập ngừng nói gì đó lừa gạt hắn, thầm thấy vừa lòng, lúc này mới hài lòng quay người, giả vờ tức giận nói: “Hừ! Không thèm để ý tới ngươi nữa.”
Phó Dư An cố nhịn để không lập tức nói ra câu ‘thật tốt quá’, nhưng nhịn không được mà tới gần hắn, nhỏ giọng an ủi: “Mấy ngày nữa…mấy ngày nữa ta lại dạy ngươi được không?”
Giọng nói của y có chút cảm giác như đang xin lỗi, Kỳ Nhận cảm thấy mỹ mãn, cũng không chọc người ta tức đến nổi giận nữa, vì thế không tình nguyện mà hừ một cái, xoay người lại ôm y lên.
Ôm một người vừa mềm vừa ấm vào trong ngực, hắn không khỏi thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.
Không hiểu nổi, ôm nhau ngủ thật sự rất thoải mái!
-
Sáng sớm hôm sau, Phó Dư An bị tiểu Trúc kêu dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Kỳ Nhận.
Y duỗi tay sờ sờ chỗ hắn nằm, không có một chút hơi ấm nào, không biết vị tổ tông này đã đi ra ngoài bao lâu rồi.
Tiểu Trúc đã chuẩn bị sẵn khăn sạch cho y, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta phải đến bưng trà mời nhị phu nhân sao?”
Nửa đêm Phó Dư An ngủ không ngon, giờ mơ mơ màng màng mà nghe, mắt cũng không muốn mở, có vẻ như không để chuyện này trong lòng.
“Kỳ Nhận đâu? Chạy đi đâu rồi?”
“Này…chắc là ở trong viện của đại phu nhân.”
Phó Dư An nghe vậy giật mình, từ trên ghế đứng bật dậy, sắc mặt lại không có gì thay đổi, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “Sao hắn lại đi đến đó?”
Chẳng lẽ đại phu nhân lại kêu hắn đến? Không, hiện giờ đại phu nhân cũng không dám chọc hắn, vậy rốt cuộc…
Tiểu Trúc không biết, chỉ nghe hạ nhân trong phủ nói đại phu nhân gặp được hắn, còn đi làm gì thì không thể nào biết được.
Phó Dư An thầm nghĩ không ổn, trên mặt chưa lau khô đã đứng dậy đi ra ngoài tìm hắn.
Tiểu Trúc phía sau nôn nóng giữ chặt y: “Ngài đừng lo lắng, để nô tì đi nhìn thử tình huống trước, trước tiên phải dâng trà cho nhị phu nhân đã, chậm…”
“Dâng trà cũng phải 2 người cùng làm mới được, vẫn là nên tìm hắn trước.” Trong mắt Phó Dư An chỉ có Kỳ Nhận, trong lòng trăm xoay vạn chuyển, sợ hắn xảy ra chuyện.
Tuy nói sau này sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi, nhưng hiện tại bọn họ chỉ là những con châu chấu, lỡ như tên ngốc kia quậy ra chuyện gì, mình cũng sẽ bị vạ lây.
Huống hồ hôm qua hắn cũng coi như giải vây giúp mình, tuy nói Phó Dư An từ nhỏ chưa nhận được bất cứ ân huệ nào của người khác, nhưng đạo lý ‘tri ân báo đáp’ thì y vẫn biết.
Tiểu Trúc không khuyên được y, chỉ có thể xách váy lên đuổi theo.
Viện của đại phu nhân khá xa Cô Hạc Uyển, lúc tới nơi, bên trong đã sớm gà bay chó sửa loạn xà ngầu.
Phó Dư An mới bước một chân vào trong viện, nhìn thấy tình huống trước mắt, lập tức muốn quay đầu bỏ chạy.
Trong viện tráng lệ huy hoàng, Kỳ Nhận dẫn theo một đứa bé không biết ở đâu ra, một người cầm theo đồ trong tay để đuổi chuột, đuổi theo nha hoàn và gia đinh trong viện, kêu la ầm ĩ náo loạn um sùm.
Đại phu nhân lạnh mặt đứng ở cửa chính, tức giận đỏ mặt tía tai, lại chỉ tóm được Kỳ Nhận mà dạy dỗ, không dám lên tiếng kéo người ra.
Tiểu Trúc nhìn quanh một vòng, thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ, quần áo của đứa nhỏ kia không tầm thường, không chừng là tiểu thiếu gia nhà quyền quý nào đó, này…”
Phó Dư An gật đầu, chỉ chỉ Kỳ Nhận bên trong, nâng cằm lên với nàng.
Tiểu Trúc lập tức hiểu ý, hắng giọng hô: “Phu nhân tướng quân đến…”
Động tác đang sửa ống tay áo của Phó Dư An khựng lại, quay đầu sâu kín trừng mắt liếc mắt trừng tiểu Trúc, người sau tức khắc rụt cổ, lại không biết mình sai ở đâu?
Phu nhân của tướng quân thì không phải nên kêu như vậy sao?