Thì ra là thuộc hạ của Kỳ Nhận, hèn chi trung thành như vậy.

Đã sớm nghe qua Kỳ Nhận trị quân rất giỏi, các vị tướng sĩ dưới trướng hắn đều một mực trung thành, hôm nay được thấy, quả đúng là như vậy.

Y đang muốn hỏi tên của vị tướng sĩ này, bên kia Kỳ Nhận 3 bước thành 2 nhảy tới chỗ y, trong lòng ôm một dĩa bánh hoa đào, cười đến không nhìn thấy 2 mắt đâu.

“Tức phụ, cho…Ý, Lý Kha, sao ngươi lại ở đây? Nhưng mà dĩa bánh hoa đào này không có cho ngươi đâu, người đừng hòng giành lấy.”

Người tên Lý Kha chính là vị đứng đầu kia, nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ nói 2 câu ‘không dám, không dám’ rồi chắp tay lui xuống.

Phó Dư An bị hắn nhét bánh hoa đào vào miệng, vừa thơm vừa ngọt, hương vị đúng là không tồi.

Tiểu Trúc cầm sổ sách trong tay, đang kiểm kê từng món đồ, 2 bọn họ đi vào, tiểu Trúc cúi người hành lễ.

Nàng nhìn Kỳ Nhận, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Phó Dư An lập tức hiểu ý, vừa dỗ vừa dụ Kỳ Nhận ra ngoài chơi.

Chờ người đi rồi, tiểu Trúc mới đóng cửa, đi đến trước mặt y, móc ra thuốc trị thương luôn đem theo bên mình bôi vào vết thương trên tay y, nhỏ giọng nói: “Đã kiểm tra hết một lượt, không có gì sai sót. Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Cả đời phải ở chỗ này làm phu nhân tướng quân sao?”

Phó Dư An thở dài, mở miệng nói chuyện, giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Tới đâu hay tới đó, trước đây Kỳ tướng quân có ân đối với ta, ta không thể cứ bỏ mặc hắn như vậy.”

“Nhưng mà…điện hạ nói có lý, nô tỳ nhìn bệnh trạng kia của tướng quân, so với trúng độc, có lẽ giống trúng cổ hơn.”

“Trúng cổ?” Phó Dư An kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra: “Hắn trấn thủ ở phương nam nhiều năm, bên đó đúng thật thịnh hành việc nuôi cổ, chắc là bị mắc mưu, hèn chi ngay cả thái y cũng không chẩn ra bệnh.”

Tiểu Trúc gật đầu, thầm thở dài: “Đáng tiếc nô tỳ ít học, chỉ là một nha hoàn nhỏ bé của tiểu thư, thật sự là…”

“Không cần tự trách, không phải là ngươi sai. Huống chi Giác phi chắc chắn sẽ nghĩ cách trị cho hắn, dù sao cũng là đệ đệ ruột của người. Mặt khác, những mảnh vỡ của vòng tay này ngươi bớt thời gian đưa đến…Thôi, vẫn là để ta sắp xếp tự mình…”

“Tức phụ, hai người lén lút nói gì đó?”

Phó Dư An còn chưa nói hết câu thì cửa gỗ khắc hoa đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, Kỳ Nhận không biết từ đầu thò đầu vào, dẩu miệng oán trách nói.

Y hoảng sợ, không biết Kỳ Nhận có nghe thấy mình nói chuyện hay không, trong lòng luống cuống, lại không ngờ ngay sau đó, Kỳ Nhận đã đánh nát hy vọng mong manh của y.

“Ủa, ngươi không phải người câm sao? Hình như ta nghe thấy ngươi nói chuyện, ngươi hết bệnh rồi hả?”

Phó Dư An và tiểu Trúc cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ mặt không biết làm sao của người đối diện.

Phó Dư An đột nhiên khẽ cười một tiếng, đi tới chỗ hắn kéo hắn vào trong, đóng cửa phòng lại.

“Ta là người câm có thể nói chuyện, ngươi đừng nói cho người khác biết, bằng không họ sẽ coi ta là yêu quái mà bắt ta đi đó.” Giọng y trầm thấp, lừa người một cách nghiêm túc.

Tiểu Trúc: “…”

Lời này nói ra ai mà tin chứ?

“A? Vậy ta sẽ không nói, ta nhất định không nói. Bị coi là yêu quái mà bắt đi, tức phụ này của ta lớn lên đẹp như vậy…oa oa oa…người khác đều muốn!”

Kỳ Nhận không nghi ngờ y, còn ôm eo y khóc nức nở.

Hắn cao hơn Phó Dư An một cái đầu lại khóc như ‘hoa lê đái vũ’, thật sự là…

Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Phó Dư An đột nhiên sinh ra cảm giác tội lỗi khi lừa gạt trẻ con.

Nhưng không có cách nào khác, bằng không sẽ càng rắc rối hơn.

Y vuốt lưng Kỳ Nhận, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi không nói thì sẽ không có ai biết, đúng không? Ta tin tưởng ngươi.”

“Ừ, ừ...” Kỳ Nhận gật đầu thật mạnh, buông bờ vai y ra, giơ bốn ngón tay lên trời nói: “Ta Kỳ Nhận, nếu ta nói ra việc hôm nay, vậy ta sẽ…ta sẽ…không được chết tử tế!”

“…” Phó Dư An vội vàng che miệng hắn lại: “Phi phi phi! Đừng tự rủa mình như vậy.”

Trong lòng Kỳ Nhận buồn cười, không ngờ người này còn biết nghĩ cho hắn, vì thế rất biết nghe lời, ngoan ngoãn sửa lại lời nói, đổi thành cả đời không thể ăn bánh hoa đào.

Y thật sự là thâm tàng bất lộ, có lẽ có thể sống lâu tại phủ tướng quân này một đoạn thời gian, Kỳ Nhận đột nhiên tò mò không biết y còn có bí mật gì khác nữa hay không.

Phó Dư An thở dài, xoa đầu hắn như đang an ủi một con chó lớn.

Thật là khiến người thổn thức, vốn dĩ hắn là một người có tương lai rực rỡ, bao người ngưỡng mộ, vậy mà bây giờ…

“Ta mới đi lấy một ít đồ ăn, tức phụ muốn ăn cùng ta không? Cơm nước xong ta có thể dẫn ngươi ra viện trồng hoa.”

Cảm xúc của hắn tới nhanh mà đi cũng nhanh, nín khóc mỉm cười chẳng qua chỉ cần một chút thời gian.

Phó Dư An banh mặt, nghiêm túc cảnh cáo hắn: “Không được gọi ta là tức phụ, ta không phải nữ nhân.”

“Hả?” Kỳ Nhận nghiêng đầu khó hiểu.

Sao lại còn thẹn thùng nữa thế!

Hắn vì vậy mà chuẩn bị oan ức khóc nhè, bị Phó Dư An trừng mắt liếc một cái: “Nam tử hán đại trượng phu, không được hở một tí là rơi nước mắt!”

Kỳ Nhận bị dọa giật mình, tức khắc héo queo, không dám khóc mà cười thì không nổi, suy nghĩ mãi vẫn không biết y muốn gì, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy không gọi tức phụ thì gọi là gì? Ngươi tên gì nhỉ?”

“…”

Phó Dư An nói tên mình cho hắn nghe, Kỳ Nhận chau mày, hình như là không nghĩ ra hai chữ ‘Dư An’ viết như thế nào.

“Lát nữa sẽ chỉ cho ngươi, đi ăn cơm trước. Tiểu Trúc muốn ăn cùng không?” Y đột nhiên nhớ ra trong phòng còn có người khác, vẻ mặt có chút bối rối.

Kỳ Nhận trừng mắt với nàng, tiểu Trúc giật mình, lập tức xua tay: “Không được không được, nô tỳ tự mình đi ăn là được rồi, ngài mau mau dùng bữa đi.”

Phó Dư An gật đầu, còn định dặn dò nàng thêm vài câu thì bị Kỳ Nhận nắm tay kéo đến chính phòng.

Chính phòng là nơi có không khí vui vẻ nhất, nơi nơi đều treo lụa đỏ, giường lớn trong phòng ngủ cũng thay màng che bằng vải đỏ, vỏ gối chăn gấm cũng đỏ, trên giường rải đầy long nhãn và đậu phộng.

Mặt Phó Dư An đỏ lên, trong lòng tính toán tối nay làm sao lừa gạt được hắn cho qua chuyện này.

Kỳ Nhận cũng đang nhìn về phía đó, hôn sự tới vô cùng hấp tấp, không ai dạy hắn, nhưng mà trước kia trong quân doanh cũng có huynh đệ đoạn tụ, hắn cũng nghe được chút ít…

Phó Dư An đã học qua chưa? Theo lý thuyết ma ma trong cung sẽ dạy, không biết đêm nay y sẽ ứng phó ra sao?

Kỳ Nhận nghĩ đến thì rất muốn cười, lúc nâng mắt lên thì đúng lúc 4 mắt 2 người nhìn nhau, hắn nhếch miệng cười, Phó Dư An cũng cười với hắn.

“Đừng nhìn ta, ăn cơm thôi.”

“Ừm.”

Ăn cơm xong thì thay quần áo, Phó Dư An mặc một chiếc áo dài mộc mạc, theo Kỳ Nhận chạy khắp tiểu viện, trồng hoa tưới nước, khí thế ngất trời.

Hạ nhân hầu hạ ở tiểu viện này không nhiều lắm, không chừng cũng là vì hàng năm Kỳ Nhận ở bên ngoài đánh giặc, căn bản không ở nhà, nhị phu nhân đưa đến một nha hoàn bên cạnh bà để họ sai sử, chia sẽ ít việc với tiểu Trúc.

Sau bữa tối, 2 nha hoàn nhanh tay nhanh chân dọn dẹp bàn ghế, bưng một thùng tắm lớn tiến vào, pha nước tắm xong thì lên tiếng nói với Phó Dư An, ở Cô Hạc Uyển này chưa kịp chuẩn bị chăn gối cho tiểu Trúc nên tối nay nàng tạm thời ngủ chung với tiểu Lan.

Phó Dư An khóc không ra nước mắt tiễn tiểu Trúc đi, đóng cửa đi vòng phòng, nhìn bình phong bên trong mà ngẩng người.

Phía sau bình phong có một bóng người, đó là Kỳ Nhận.

“An An, ngươi mau tới đây đi, thùng tắm rất lớn.” Hắn tựa lưng vào thùng tắm, khóe miệng cong lên một độ cong đáng nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play