“Tức phụ, ta có thể nắm tay ngươi không?” Kỳ Nhận đi nhanh 2 bước tới bên cạnh Phó Dư An, ngượng ngùng hỏi.
Huyệt thái dương của Phó Dư An giật giật, nghĩ chút nữa phải sửa lại 2 từ ‘tức phụ’ này của hắn mới được.
Buồn nôn muốn chết!
Y gật đầu, chủ động đưa tay cho hắn, Kỳ Nhận vui vẻ, lập tức nắm lấy tay y.
Do hàng năm tập võ nên tay hắn có không ít vết chai, lòng bàn tay Phó Dư An nóng lên, nhất thời cảm thấy có khi nào mình cũng bị lây bệnh ngốc không, bằng không sao dễ dàng nghe lời hắn vậy, khiến cho tay chân cũng luống cuống.
Phó Dư An nghĩ, mấy năm không gặp, hình như hắn lại đẹp hơn…
Thật ra lần đầu tiên Phó Dư An gặp Kỳ Nhận là 5 năm trước.
Lúc ấy, đại ca của Kỳ Nhận là Kỳ Tử Khiên mới bị phế đi 2 chân trên chiến trường, Kỳ Nhận đưa anh trở về, vừa vặn đúng lúc trong cung tổ chức yến hội mùa thu, hắn lập tức bị Giác phi nài nỉ ép buộc tham dự.
Nói là tham dự yến hội mùa thu, nhưng thật ra Giác phi có tâm tư muốn tìm tướng quân phu nhân cho hắn.
Phó Dư An vốn đã không được ai để ý, cũng mới 12- 13 tuổi, không uống được rượu, chỉ ăn qua loa mấy miếng trong yến hội rồi nhanh chóng trốn đi.
Trăng tròn treo cao, y vừa mới thay đổi bộ y phục cung nữ mà tiểu Trúc chuẩn bị cho mình để lén ra khỏi cung để giao thiệp với ông chủ bán tranh, một chân vừa mới đạp lên vách tường thì phía sau đột nhiên có một sức lực không biết từ đâu truyền đến kéo y xuống.
Y đã che giấu thân phận ‘thất điện hạ’, tất nhiên không cần kiêng kỵ gì hết, bất ngờ té ngã trên nền cỏ, kêu ‘ai da’ một tiếng.
Y ngước lên thấy một gương mặt hiện ra, còn đen hơn so với bầu trời buổi tối: “Cung nữ?”
Trong lòng Phó Dư An thầm kêu không xong, tuổi nhỏ còn bị dọa như vậy, tưởng chừng như một giây sau sẽ khóc ra.
Tiếng khóc của y cũng rất nhỏ, lại không dám nhìn mặt hắn, ủ rũ ngồi dậy, cúi đầu nhỏ giọng rấm rức khóc.
Kỳ Nhận chưa bao giờ gặp qua tình huống này, hắn ở quân doanh đã mấy năm, bên cạnh hắn đều là những nam nhân cứng cỏi, đâu có ai nói khóc là khóc liền như vậy, nhất thời luống cuống tay chân.
“Ngươi mới là cung nữ…hức hức…nói cái gì vậy chứ.” Y vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng lên án hắn, vốn dĩ dùng giọng nói nhỏ xíu chỉ đủ mình mình nghe, không ngờ Kỳ Nhận hàng năm tập võ, thính lực tốt hơn so với người bình thường, xung quanh lại yên tĩnh, khiến cho hắn nghe rõ mồn một câu nói của y.
Kỳ Nhận không biết thân phận của y, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc phải phiền toái, đành đứng đó nhìn y khóc.
Phó Dư An khóc đủ rồi, lại bị hắn nhìn chằm chằm nên không dám đứng lên trốn chạy nữa, chỉ có thể cúi đầu xoa mắt, giả bộ khóc tiếp.
“Đến đây.” Kỳ Nhận không kiêng nhẫn nhíu mày, vẫy tay với y.
Ngũ quan của hắn vốn cực kỳ có tính xâm lược, bên thái dương còn có một vết sẹo, cả cơ thể cân xứng giấu trong lớp quần áo, giơ tay nhấc chân mang theo khí thế nhiều năm chém giết ở chiến trường, khiến đứa nhóc choai choai như Phó Dư An vô cùng hoảng sợ.
Nếu giờ trốn đi có phải sẽ bị hắn giết rồi giấu xác hay không? Hắn giết nhiều người rồi, chính mình lại không có nơi nương tựa, nếu mình chết đi thì cũng không ai phát hiện ra, nhưng mà…
“Aaaaaaa….”
Y còn chưa tự hỏi lợi và hại đối với việc gặp hắn xong, cả người đều bị nhất lên vụt qua bên kia tường.
Gió đêm gào thét bên tay, chân Phó Dư An không chạm đất, sợ tới mức quên cả thở, nhắm chặt mắt nắm chặt tay giả chết.
Trong chốc lát, 2 người đã ra khỏi cung, Phó Dư An thấy hắn không có ác ý, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc mẫu phi của y sắp mất, đã ngàn lần vạn lần dặn dò tiểu Trúc, để nàng nhắc nhở y, đừng để bản thân quá nổi bật, sống bình lặn đến hết đời là tốt rồi.
Nhưng không nổi bật cũng không tránh khỏi bị người khác ‘nhớ thương’, sau nhiều lần suýt bỏ mạng, tiểu Trúc kêu y giả bộ làm người câm, tránh tai mắt của người khác.
Nhưng cứ im lặng không nói lời nào đối với một đứa trẻ là chuyện rất khó chịu, nhưng hàng năm ở lãnh cung, bên cạnh cũng chỉ có một mình tiểu Trúc, không có gì phải kiêng kỵ.
“Đi đâu?” Kỳ Nhận để y xuống đất, khoanh tay lạnh mạnh nhìn y.
Phó Dư An không muốn nói ra mục đích thật của mình, chỉ có thể tìm cớ nói qua loa cho xong, nói là đi mua phấn thoa da cho chủ tử.
Kỳ Nhận gật đầu, không hỏi nhiều, đường ai nấy đi.
Kết quả sau nửa canh giờ, 2 người gặp lại nhau ở cửa hàng bán sách tranh.
Lúc đó Phó Dư An đang thỏa thuận giá cả với ông chủ, y vẽ tranh để bán, muốn giá cao một chút, nhưng ông chủ lại không chịu, nói qua nói lại một hồi 2 người liền cãi nhau.
Lúc Kỳ Nhận vừa bước vào, vừa lúc nghe thấy 2 người đang mắng đối phương.
Ông chủ nhận ra Kỳ Nhận, thấy hắn thuần thục mà giơ tay quàng qua vai Phó Dư An, cho rằng 2 người là bạn bè, tâm tư lập tức xoay chuyển, cuối cùng vẫn nhường một bước.
Toàn bộ quá trình 2 người nói chuyện Kỳ Nhận đều lạnh mặt đứng đó, quên mất mục đích của chính mình, kéo người ta ra khỏi tiệm sách.
“Mua phấn thoa mặt?” Lông mày hắn nhướng lên, giọng nói có chút không vui.
Phó Dư An chột dạ, ấp úng không biết nên giải thích thế nào, quay đầu chạy mất.
Vốn dĩ Kỳ Nhận muốn giơ tay kéo y trở lại, nhưng tay giơ ra rồi lại buông xuống, không thể hạ thủ được.
Không biết cung nữ nhỏ tuổi này ở trong cung nào, lớn lên lại trắng nõn như vậy nhưng giọng nói lại hơi thô, giống như đứa nhóc hơn!
-
Chỗ ở của Kỳ Nhận được quét tướt sạch sẽ, một tiểu viện nhỏ lịch sự, tao nhã, hoàn toàn nhìn không ra đó là chỗ ở của một võ tướng.
Trước cổng treo một cái biển hiệu, trên đó có ba chữ ‘Cô Hạc Uyển’ rồng bay phượng múa, thoạt nhìn nét chữ giống như xuất phát từ bút tích của vị ‘Kỳ tướng quân không ngốc’ trước đây.
Trong viện có trồng 2 cây đào, dưới cây đào có một cái bàn đá, phía đông còn có một cây hạnh hình như tuổi đời cũng không nhỏ, phía tây là cây lê hình như mới được trồng được 1 năm.
Mới giữa tháng 3, hoa rụng bay tán loạn khiến cho cả sân tiểu viện đều tràn ngập sắc hoa, trên cây, trên mặt đất, từng cụm từng cụm vô cùng rực rỡ.
Tâm trạng Phó Dư An khó có được sáng sủa hơn một chút, ngẩng đầu nhìn 2 cây đào, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất an nhàn.
Kỳ Nhận cũng đứng phía sau lưng y, cũng ngẩng đầu nhìn 2 cây đào, thở dài: “Không có quả đào nào hết. Thôi ta đi lấy bánh hoa đào cho ngươi, buổi sáng nương mới vừa làm cho ta, ta chưa có ăn, để dành lại cho ngươi đó!”
Hắn nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, tâm trạng buồn vui vô định, không biết bị hạ loại độc dược kỳ quái gì, khiến hắn thoạt nhìn qua không giống người không có đầu óc, nhưng cử chỉ hành vi thì lại không giống lúc ban đầu, ký ức hình như cũng có khuyết thiếu…
Giống như khiến một người trưởng thành bình thường biến thành một đứa nhỏ…
Y thở dài, nghĩ thầm không biết có thể khôi phục hay không?
Tiểu Trúc từ phía sau đi vào Cô Hạc Uyển, tiếp đón người đem của hồi môn của y đến viện, để ở bên trong chờ y xử lý.
Phó Dư An gật đầu với nàng, đi vào sương phòng phía tây, đi một vòng nhìn xem, chỉ cho tiểu Trúc để nàng đặt đồ ở nơi này.
Sương phòng là không gian dành cho phụ nữ và gia đình của họ, người thường không phận sự không được phép vào.
Tiểu Trúc gật đầu, cao giọng nói với mấy người gia đinh bên ngoài đem đồ vào.
Những người này không giống những người trong đoàn người đưa dâu, hình như đều là gia đinh trong phủ, người nào cũng thân thể cường tráng, nhưng không phải là những người gây cản trở ở bên ngoài.
Đám người bưng đồ vào xong, Phó Dư An giơ cằm với tiểu Trúc, nàng lập tức hiểu ý, trong ngực móc ra một túi tiền, tươi cười chuẩn bị đi tới.
Kỳ Nhận đứng ở cửa chính nhìn nàng rộng rãi ra tay, trong lòng không khỏi tấm tắc vài tiếng.
Ra tay thật hào phóng, không biết ở trong lãnh cung thì làm sao mà có tiền, hay là do Giác phi cho?
Người đứng đầu là một nam nhân mày rậm mũi ưng, gương mặt góc cạnh mãnh mẽ, dung mạo tuấn lãng, dọn dẹp đồ vật xong lại từ chối ý tốt của tiểu Trúc, chỉ vươn tay hành lễ với Phó Dư An: “Điện hạ không cần khách khí, thuộc hạ vốn dĩ là tướng sĩ dưới trướng của tướng quân, hiện giờ tình cảnh như thế này, thuộc hạ đương nhiên không thể rời bỏ.”