Người tới mặt một bộ trang phục màu xanh đậm, trâm cài trên đầu lắc lư phát ra tiếng leng keng leng keng, vẻ mặt ung dung, khí thế nghiêm nghị.

Đây đúng là đại phu nhân của Kỳ gia, Triệu thị.

“Ta mới vừa từ bên ngoài trở về, tới cửa thì nhìn thấy gia đinh nằm trước cửa rên rỉ, hỏi ra mới biết bị Kỳ tướng quân chặt đứt ngón tay.” Khóe miệng bà nở nụ cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt: “Tốt xấu gì cũng là mạng người, sao đây, Kỳ tướng quân có định giải thích không?”

Nhị phu nhân hoảng sợ, việc đầu tiên nghĩ đến chính là người đàn bà kia đang nói oan cho con trai mình, chuẩn bị đứng ra giải thích nhưng Kỳ Nhận bên này lại thừa nhận: “Đúng đó, là ta làm, ngươi có ý kiến gì?”

Đại phu nhân che miệng cười, ngồi vào vị trí chủ tọa mà nhị phu nhân đã nhường lại, chậm rãi từ tốn nói: “Tướng quân thẳng thắng thật, hèn chi cưới được người hiền lương thục đức như thất điện hạ, đúng lúc có thể bổ sung cho nhau, tránh cho ngươi mỗi ngày đều đắc tội với người khác.”

“Ta cưới tức phụ thì liên quan gì đến ngươi! Gã gia đinh kia ngang ngược vô lý mới bị ta chém, đáng đời gã, phi!” Kỳ Nhận che chở cho Phó Dư An phía sau, phỉ nhổ đại phu nhân.

Nhị phu nhân thấy 2 người chuẩn bị xảy ra cãi vả, vội vàng nói: “Ngươi xem, bái đường xong rồi, nếu không phải chuyện gì lớn, nên để cho bọn nhỏ…”

Đại phu nhân thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng: “Sao lại không phải chuyện lớn? Nếu chỉ là một người hầu bình thường được mua về, tướng quân muốn trị tội gã, cắt xẻo hay giết chết gì cũng được, nhưng gã lại không phải là người mua bên ngoài, mà là người hầu được nhà mẹ đẻ của ta lựa chọn kỹ càng đưa qua đây, đột nhiên bị chặt đứt ngón tay như vậy, ta phải đòi lại công bằng cho người của mình chứ.”

Trong lòng Phó Dư An rung lên, thầm nói đắc tội với người hầu của bà ta, bà ta tới đây để hỏi tội đây mà.

Bà ta kêu hắn 1 tiếng ‘tướng quân’ nhưng lại không có chút nể nang nào, chỉ chăm chăm dựa vào việc hắn ngốc mà làm khó dễ hắn, khi dễ người của hắn.

Phó Dư An kéo ống tay áo của Kỳ Nhận, Kỳ Nhận cúi đầu nhìn, sau đó giơ tay nắm lấy bàn tay của y.

Nhị phu nhân thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng ra tiếp lời, hỏi: “Nếu gã người hầu đó đụng chạm thất điện hạ, vậy đại phu nhân muốn đòi công bằng cho gã như thế nào? Tình huống hiện tại, ngươi cũng biết…hơn nữa chủ tớ khác biệt…không thể bắt y…”

“Ai da, muội muội nói gì vậy.” Đại phu nhân nghe nhị phu nhân nói xong thì kéo tay bà lại, vỗ vỗ, vẻ mặt đau lòng: “Thì ra là đắc tội với điện hạ sao? Thất điện hạ vừa mới được gả tới đây, đều là người một nhà, tướng quân ra mặt cho y, chúng ta cũng không nói gì được.”

Nhị phu nhân nhìn nụ cười của đại phu nhân mà tê cả da đầu, Phó Dư An nhìn ra cửa, nghĩ sao tiểu Trúc mãi vẫn chưa trở lại.

Mọi hành động của y đều lọt vào mắt của đại phu nhân, bà hơi cong môi, nhìn lướt qua rồi lập tức than ngắn thở dài: “Mới vừa đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, ài, thôi không nhắc tới nữa, đây đều là chuyện đã qua, trước đây phủ tướng quân của chúng ta vô cùng náo nhiệt, giờ ngay cả Kỳ Nhận cũng như vậy…thu không đủ chi, sắp không trả nổi tiền lương tháng sau cho người làm nữa rồi.”

Tiểu Trúc bên ngoài vội vã chạy về, chợt thấy tình huống bên trong mà hoảng sợ, nhìn trái ngó phải, cẩn thận đi vào hỉ đường, chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Dư An.

“Nhưng trước mắt tướng quân đả thương gia đinh, phải chuẩn bị tiền bồi thường, đúng là nhà dột mà còn gặp mưa suốt đêm.” Đại phu nhân nói.

Bà ta nhìn về phía Phó Dư An, chậm rãi nói: “Ta thấy thất điện hạ cũng không phải người tầm thường, tất nhiên biết thói đời ngày này nhiều dơ bẩn, hay là như vầy đi, nếu ngài đã bái đường, vậy coi như trở thành người của phủ tướng quân, người một nhà không nói 2 lời…”

Bà ta dừng một chút, ánh mắt đảo quanh 2 người Kỳ Nhận và Phó Dư An.

“Ai là người cùng một nhà, y là người nhà ta, đừng hòng có suy nghĩ lôi kéo quan hệ.” Kỳ Nhận ưỡn ngực thẳng đầu, trừng mắt hung dữ nhìn bà ta.

Nhị phu nhân vội vàng nhỏ giọng nói: “Nhận nhi, không được vô lễ.”

Kỳ Nhận hừ một tiếng, không nghe lời nhị phu nhân nói.

Phó Dư An nghe bà ta hết nói chuyện người hầu lại nói chuyện cửa hàng, người một nhà linh tinh gì đó, trong lòng có chút dự cảm, vì thế tránh khỏi tay Kỳ Nhận, khoa tay múa chân trước mặt bà ta.

Đại phu nhân nghi hoặc nhìn chằm chằm Phó Dư An, không hiểu y muốn nói gì.

Tiểu Trúc đứng phía sau lên tiếng giải thích: “Điện hạ nhà ta nói ngài có chuyện gì thì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, chúng ta còn bận chuyện khác nữa.”

Phó Dư An trừng mắt nhìn nàng một cái, tiểu Trúc rụt cổ, tránh né ánh mắt y.

Lời y muốn nói không phải kiểu không khách khí như vậy, tiểu Trúc là cố ý nói ra suy nghĩ trong lòng của y thì đúng hơn.

“Ngài cũng biết, lão tướng quân vừa mới mất, trong phủ càng ngày càng lụng bại, hiện giờ đại thiếu gia thì bị chặt đứt chân, tướng quân lại như vậy…Ài, mọi người đều nói phủ tướng quân chúng ta chiến công rực rỡ, nhưng mà…bên trong thật ra thu không đủ chi đó.” Bà ta càng nói càng kích động, cuối cùng còn giả bộ lau nước mắt, giống như sắp khóc vậy.

Trong lòng Kỳ Nhận trợn trắng mắt, có thể hiểu rõ tính toán của bà ta.

Không biết vị thất điện hạ này sẽ ứng đối như thế nào.

Thấy Phó Dư An không có biểu hiện gì, bà ta còn cho rằng y nhỏ tuổi, dễ bị khi dễ, cho nên lời nói cũng không thèm kiêng kỵ gì nữa: “Hay là trước mắt ngài lấy của hồi môn ra đi, dù gì cũng là người một nhà, trước sau gì cũng phải đem cất vào kho thôi. Gã người hầu còn đang gào khóc ngoài kia kìa, để người ngoài biết được còn tưởng điện hạ là người tàn bạo, khắc nghiệt, mới ngày đầu tới phủ tướng quân đã ra tay với người hầu trong phủ.”

Kỳ Nhận hừ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn bà ta: “Cái gì ngươi cũng muốn, vậy có muốn ăn đập không?”

“Bọn họ là bể vòng tay của điện hạ, điện hạ còn chưa tính sổ kìa, vậy mà còn là kẻ ác đi cáo trạng ngược lại.” Tiểu Trúc vội vàng lên tiếng.

Đại phu nhân lập tức đen mặt, quát lớn: “To gan, ai cho một nha hoàn như ngươi lên tiếng hả.”

Phó Dư An tiến lên che chở cho nàng ở phía sau, đưa những mảnh vỡ trong tay mình cho Kỳ Nhận, giơ tay dùng ngôn ngữ ký hiệu giải thích, tiểu Trúc phía sau phiên dịch.

“Của hồi môn là do phụ hoàng ban cho, không thể tùy tiện sử dụng. Huống hồ gã gia đinh kia là bể vòng tay của ta, có phải nên tính toán chuyện này trước hay không? Nếu đại phu nhân có lòng nhân hậu, không bằng giúp gã ta bồi thường, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”

Đại phu nhân nghe xong, tròng mắt xoay chuyển, hỏi dò: “Vòng tay? Vòng tay gì? Ta bồi thường cho người là xong chứ gì.”

Bà ta nghĩ dù sao y chỉ là một hoàng tử không được yêu thương, cả ngày sống tạm bợ ở lãnh cung, vòng tay kia chắc chắn không đáng giá. Bây giờ bồi thường cho y, sau đó chiếm lấy của hồi môn, như vậy coi như lời to rồi.

Phó Dư An giơ 5 ngón tay trước mặt bà ta.

Đại phu nhân: “5 lượng bạc?”

Tiểu Trúc: “5000 lượng bạc.”

Đại phu nhân nóng nảy, vỗ bàn một cái đứng phắt dậy: “Sao ngươi không đi cướp đi? Nói năng bậy bạ ra giá trên trời như vậy, coi thường phủ tướng quân chúng ta không biết nhìn hàng sao?”

“Đó là di vật mẫu phi để lại cho điện hạ, giá trị liên thành, là loại mã não đỏ tốt nhất, nếu ngài không tin, có thể mời chưởng quầy ngọc thạch đến đây xem, chỉ cần nhìn mảnh nhỏ này liền biết.”

Kỳ Nhận giơ tay ra, mảnh vỡ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời càng thêm rực rỡ lấp lánh, nhìn thấy là biết chất lượng tốt.

“Mau đền đi!” Hắn thu tay lại, giơ ngón tay chỉ vào bà ta.

Đại phu nhân kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới y lại có đồ vật đáng giá như vậy, tuy nói giá trị thật còn phải chờ người tới giám định, nhưng lời lẽ y nói hùng hồn như vậy, nhìn qua không giống như là đang nói dối.

Vốn dĩ mình đang đuối lý, giờ nếu cưỡng ép lấy của hồi môn của y, sợ là phải bồi thường vòng tay này trước. Của hồi môn ít ỏi của y không chừng còn chưa tới 1 ngàn lượng, lỡ như…

Không cần thiết vì con tép mà bỏ qua con tôm, chuyện mua bán mất nhiều hơn được bà ta sẽ không làm.

Sau khi cân nhắc qua lại, đại phu nhân hừ một tiếng, lại nở nụ cười, tốc độ lật mặt vô cùng nhanh chóng.

“Đó là do người hầu mắt mù làm hư, sao lại tính lên đầu ta? Hay là như vầy, chúng ta mỗi người nhường một bước, của hồi môn kia ngài tự giữ đi, ta sẽ đuổi gã người hầu kia ra khỏi phủ, chuyện này kết thúc ở đây có được không?”

Lời này Phó Dư An không thể không đồng ý.

Y chỉ là một hoàng tử không được yêu thương, hôn sự vội vàng, của hồi môn không có bao nhiêu, ngược lại lúc trước sính lễ của phủ tướng quân đưa tới, lại bị Giác phi không lấy 1 xu đưa trở về.

Sau này vẫn phải ở trong phủ kiếm ăn một đoạn thời gian, chờ sau đó…Nếu chính mình rời đi, Kỳ Nhận còn chưa khôi phục lại, cũng có thể giúp cho cuộc sống của hắn và nhị phu nhân đỡ khó khăn hơn một chút.

Phó Dư An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Kỳ Nhận thấy y dễ bị thuyết phục như vậy, trong lòng nghẹn một đống lửa hận rèn sắt không thành thép, lập tức nằm vật xuống đất, la lối khóc lóc lăn lộn muốn đại phu nhân đền tiền.

Phó Dư An giật mình, sợ hắn làm mất luôn mấy mảnh vỡ cuối cùng kia, vội vàng kéo hắn đứng dậy.

Đại phu nhân khinh thường liếc mắt nhìn hắn, không thèm giả bộ nữa, để người hầu đỡ mình bước qua một bên vội vã rời đi.

Thật đáng thương, Kỳ Nhận nghĩ, không nói chuyện để mặc cho người ta ức hiếp, còn không biết ai là người tốt, ta muốn ra mặt thay ngươi ngươi còn không thèm, đúng là đồ nhát gan sợ phiền phức!

“Con ngoan, làm khó con rồi. Thôi, đã mệt mỏi nửa ngày, 2 đứa về trước nghỉ ngơi đi. Cơm trưa một lát nữa ta cho người bưng qua. Mong điện hạ thông cảm, hiện giờ tình trạng của Nhận nhi không tốt, cho nên không làm tiệc rượu…”

Y gật đầu cười, chắp tay hành lễ, kéo Kỳ Nhận rời đi.

Kỳ Nhận không chịu bỏ qua, còn la lối muốn đi tìm đại phu nhân báo thù, bị Phó Dư An trừng mắt liếc một cái, hắn lập tức đi đứng khép nép, ủ rũ đi theo phía sau y.

--

Hạ: tính ra chưa có gì mà đã sợ vợ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play