“Tướng quân…” Tên gia đinh kia chịu không nổi ánh mắt hung ác như muốn giết người của hắn, hoảng sợ lùi về phía sau, gậy gộc cũng rơi xuống đất.
Kỳ Nhận chú ý thấy tay y chảy máu, trong một cái chớp mắt, ánh mắt đen tối lại trở lại bình thường.
“Lại là ngươi, trứng chim lần trước của ta cũng là do ngươi làm bể, bây giờ còn dám khi dễ người của ta.” Kỳ Nhận chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng.
Rốt cuộc Phó Dư An cũng biết là lạ chỗ nào rồi.
Lúc nãy y nghe loáng thoáng nô bộc nói, người câm và tên ngốc, người câm là nói y, còn tên ngốc chẳng lẽ là…
Hèn chi hắn không tới đón dâu, vẻ mặt cùng tư thái giống y như một tên nhóc con, thì ra là bị ngốc sao!
Tuy rằng Kỳ Nhận bị ngốc, nhưng dù sao cũng là chủ nhân của phủ tướng quân, mấy tên gia đinh kia cũng kiêng kỵ uy nghi của hắn, nhất thời không dám làm càn, nhưng vẫn cắn răng đồng thanh nói là do tự Phó Dư An ngã.
Phó Dư An là người câm, không thể đứng ra giải thích, tiểu Trúc lại khóc lóc ra mặt thay, xung quanh càng trở nên rối loạn.
Kỳ Nhận hét lớn một tiếng, rút thanh kiếm ra, chĩa thẳng vào cổ tên gia đinh đứng đầu, hung ác nói: “Nương ta nói, đây là tức phụ của ta, ta phải bảo vệ y cho tốt, ngươi dám khi dễ y, ta giết ngươi!”
Mọi người đều kinh ngạc, hiện tại tuy hắn ngốc, nhưng vẫn giữ cách làm việc ngang ngược vô lý kia, điên điên khùng khùng mà, chỉ cần không vừa ý thì không biết sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Hắn là Phiêu kỵ tướng quân chinh chiến bao nhiêu năm nơi sa trường, từng được xưng tụng là ‘Sói điên’, thanh kiếm của hắn chĩa vào cổ người trước mắt, khiến gã sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất.
Mùi khai nhàn nhạt tỏa ra, gã gia đinh sợ tới mức tiểu trong quần.
Ánh mắt Phó Dư An phức tạp mà nhìn trò hề trước mắt, tên gia đinh vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ trước mặt Kỳ Nhận là giống như một con chó quỳ trên mặt đất xin tha, tỏ vẻ đáng thương.
“Tướng quân, tướng quân, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân trên có cho già dưới có con nhỏ, thật sự…thật sự biết sai rồi, ta biết sai rồi!” Gã khóc không thành tiếng, sắc mặt Kỳ Nhận vẫn khó coi như cũ.
Một lúc sau, hắn thu hồi thanh kiếm, một tay kéo Phó Dư An ra phía sau mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, mím môi thẳng một đường đâm tới.
“AAAAAA……”
Tên nô bộc kia hét lên một tiếng như heo bị thọc tiết, ngã trên mặt đất lăn qua lộn lại.
Máu từ bàn tay gã chảy đầm đìa xuống từng bậc thang, tạo ra một vệt máu không dài cũng không ngắn.
Trong lòng Phó Dư An kinh hoảng, kéo ống tay áo hắn, lắc đầu.
Lúc này Kỳ Nhận mới không tình nguyện mà cất kiếm đi, bế ngang y lên, nói: “Được rồi được rồi, nếu tức phụ của ta muốn tha cho ngươi, vậy các ngươi mau chóng cút đi.”
Mấy tên gia đinh kia vội vàng dập đầu tạ ơn, run rẩy muốn đỡ tên gia đinh bị chặt đứt ngón tay kia dậy.
“Để tự hắn cút.” Kỳ Nhận lại mở miệng nói.
Mọi người không dám nhiều chuyện, nhanh chóng cúp đuôi chạy trước, để lại một mình gã kia kêu gào thảm thiết.
Phó Dư An nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, sự kinh hoàng vẫn chưa vơi đi.
Cho dù hắn có ngốc thì vẫn hung bạo như vậy, mấy năm nay rốt cuộc hắn đã trải qua những gì…
“Ngươi đừng sợ.” Hắn cúi đầu cười cong đôi mắt, so với dáng vẻ hung thần ác sát lúc nãy như 2 người hoàn toàn khác nhau: “Ngươi nhẹ thật đó, vào nhà rồi ta lấy bánh hoa đào cho ngươi ăn. Hôm qua ta vừa mới ăn đó, ngọt lắm.”
Phó Dư An không biết sao lại nhìn thẳng vào mắt hắn, lại nhìn những mảnh vòng nhỏ còn sót lại trên mặt đất, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, nở nụ cười miễn cưỡng.
Kỳ Nhận cười ha ha, ôm y ước lượng một chút, rồi nghênh ngang đi vào.
“Ngươi ôm chặt ta nhé, ta muốn mang ngươi bay cao.” Kỳ Nhận cười với y, đôi mắt màu mực sâu không thấy đáy, nói xong không đợi y gật đầu, liền dùng khinh công bay vọt lên nóc nhà.
Phó Dư An: “??”
Rất nhiều năm sau, mỗi lần nhìn cửa lớn của phủ tướng quân, Phó Dư An đều không quên được tình cảnh ngày hôm nay.
Bên tai là tiếng gió gào thét, trước mặt là lồng ngực ấm áp đáng tin cậy. Y đã sống 17 năm, lần đầu tiên biết được cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào, trong lòng cảm thấy an tâm, giống như một góc nào đó còn thiếu của y đã được ghép lại hoàn chỉnh.
Kỳ Nhận cúi đầu nhìn Phó Dư An vì sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, ánh mắt lại không có chút gì giống một người ngốc.
Người đáng thương này, tới gây chuyện với phủ tướng quân sao? Ta muốn xem coi ngươi giả bộ được mấy ngày.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kỳ Nhận cũng đặt người xuống, còn có tâm cơ mà nắm tay y.
Một bàn tay của Phó Dư An bị nắm bởi một bàn tay dày rộng khác, tay còn lại nắm chặt lấy những mảnh vỡ lúc nãy, trái tim lại đập thình thịch.
Kỳ Nhận dừng chân, giơ tay trước mặt y: “Đưa ta đi, ta cất cho ngươi, tay ngươi bị thương rồi, ta sẽ đau lòng đó.”
Phó Dư An nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, do dự một lát, vẫn lắc đầu.
Đây là món đồ cuối cùng nương để lại cho mình, không thể cho một tên ngốc được.
“Thôi thôi, ngươi không muốn thì thôi. Đi, chúng ta đi bái đường. Mau!” Kỳ Nhận mất mát thở dài, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ phấn chấn, lôi kéo tay y đến trước hỉ đường.
Hỉ đường không có nhiều người, lọt vào tầm mắt chỉ có một màu đỏ rực, một tấm thảm trải trên mặt đất, bên trên có một chậu thang đang lập lòe ánh lửa.
Ở vị trí chủ tọa chỉ có mẹ đẻ của Kỳ Nhận ngồi, khách khứa không nhiều lắm, vài người linh tinh, Phó Dư An cũng không thấy được ai quen thuộc.
Hỉ bà vung khăn chào đón, liên tục nói: “2 ngài cuối cùng cũng tới rồi, mau vào bái đường đi thôi, đừng để lỡ giờ lành.”
Kỳ Nhận vẫn luôn nắm chặt tay y không buông, Phó Dư An động đậy mấy lần cũng không rút ra được, đành để mặc hắn nắm tay bước qua chậu than.
Nhị phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa tủm tỉm cười nhìn 2 người họ, năm tháng đã để lại dấu vết trên gương mặt bà, nhưng lại khiến bà có vẻ từ ái hơn.
Phó Dư An quay đầu nhìn Kỳ Nhận, thầm nghĩ diện mạo của hắn có lẽ giống lão tướng quân đã qua đời hơn.
Hung dữ quá trời.
Hỉ bà kêu bái thiên địa, trong lòng Phó Dư An vẫn không cảm thấy chân thật.
Kỳ Nhận vẫn luôn kéo tay y, chờ đến lúc bái cao đường, nhị phu nhân tháo chiếc ngọc bội từ trên cổ mình xuống, tinh tế nhỏ nhắn, hình tượng Phật bằng ngọc màu trắng, đưa cho y.
“Điện hạ, ta không có gì tốt để cho con, tuy rằng nói nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, nhưng thật sự là…Ài, con cầm trước đi, sau này ta lại cho người làm cái mới cho con.”
"Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Di Lặc": Quan niệm đeo dây phật này bắt nguồn từ mối quan hệ giữa Phật giáo kết hợp với âm dương ngũ hành tức là nam giới thuộc dương và nữ giới thuộc âm. Do đó, khi kết hợp với dây đeo phật, Quan Âm là nữ thuộc âm, Di Lặc là nam thuộc dương. Từ đó có thể hiểu đeo mặt Phật giúp bổ sung âm dương, đạt đến hiệu quả âm dương cân bằng. Ngoài ra, đeo mặt Phật giúp bổ sung âm dương, đạt đến hiệu quả âm dương cân bằng.
Mũi Phó Dư An chua xót, nhớ tới nương trước khi lâm chung đã để lại chiếc vòng tay kia cho y, trong lòng càng khó chịu hơn.
Y muốn đưa tay nhận lấy, muốn dùng cử chỉ để giải thích, nhưng trong tay vẫn còn giữ mảnh vỡ, thật sự bất tiện, vì thế nâng lên rồi lại buông xuống, không biết làm thế nào mới tốt.
Kỳ Nhận lại lên tiếng: “Nương, ngài nói gì vậy chứ, tức phụ của con sao lại ghét bỏ được, ngài xem y cảm động đến sắp khóc rồi kìa.”
Mặt Phó Dư An đỏ lên, gật đầu thật mạnh, trân quý mà đeo ngọc bội vào cổ, còn ngẩng đầu lên cười với bà.
Nhị phu nhân vuốt tóc y, trong mắt cũng có ánh nước, vẻ mặt muốn nói lại thôi, sau đó cũng chỉ cười cười: “Đứa nhỏ ngoan.”
“Ai nha, ngày đại hỉ sao lại khóc chứ.” Hỉ bà lại nói: “Tiếp theo, phu phu đối bái.”
Kỳ Nhận kéo tay y đứng dậy, hắn cúi người, Phó Dư An nhấp môi cười, cũng cúi người với hắn.
Không khí trong hỉ đường nhất thời vô cùng hòa hợp, hỉ bà cười hô: “Đưa vào động phòng…”
“Khoan đã.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng phẫn nộ, khi thấy rõ người tới, mọi người đều thầm than không tốt.
Bà già này không phải đang ở ngoài cửa hàng kiểm tra sổ sách sao? Sao đột nhiên lại tới đây nữa?