Trong lòng Kỳ Nhận nghi ngờ, Phó Dư An không phải là người cẩu thả, sao để cái rương to như vậy ở đây lại không khóa, lỡ có người trộm đồ thì sao?
Hắn nhìn một hồi, ánh mắt trở nên u ám, buông nắp rương ra, nắp rương rớt xuống ‘rầm’ một cái, quay đầu lập tức chạy ra ngoài la lớn: “Ai dám trộm của hồi môn của tức phụ ta? Ai? Ra đây cho ta.”
-
Từ chỗ vị sư phụ già kia ra ngoài thì trời đã sắp tối, mùa xuân ngày ngắn đêm dài, ăn cơm trưa xong chưa bao lâu thì đã thấy trời sắp tối, thật sự nhanh.
“Chúng ta cáo từ trước, bảy ngày sau lại đến lấy, đa tạ sư phụ.” Phó Dư An khom lưng chắp tay mỉm cười với ông, vô cùng cung kính.
Tiểu Trúc đưa nón đấu lạp cho y, thở dài: “Đã trễ vậy rồi, người trong phủ biết chúng ta ra ngoài, trở về chắc không còn cơm ăn.”
“Không có cơm thì không có cơm, chút nữa trên đường đi tùy tiện mua bánh bao, cháo gì đó mang về là được. Đúng rồi, ngày mai ngươi tìm một người đầu bếp tới, dọn dẹp sạch sẽ bếp nhỏ trong viện luôn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play