9.
Gần như ngay lập tức, tôi vội vàng xoay người bước nhanh về phía thang máy. May mắn là hai kẻ đáng ch.ế.t kia không nhận ra bóng lưng của tôi. Nhưng điều tôi không ngờ tới là lại chạm mặt Kính Vân Xuyên trong thang máy. Khi nhìn thấy tôi, anh dường như thở phào nhẹ nhõm và điều đó thể hiện rõ trong mắt anh.
"Em sao lại..."
"Suỵt, đừng nói gì cả!"
Tôi nhanh chóng đẩy anh vào thang máy, cửa đóng lại, lúc này tôi mới chợt nhận ra mình đã lùi lại phía sau.
"Xin lỗi, có chút việc ngoài ý muốn. Sao anh vẫn còn ở đây? Làm ca đêm à?"
"Ừ, ca đêm."
Kính Vân Xuyên gật đầu, theo thói quen anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Em vừa mới sinh không lâu, không nên đi lại sớm thế này, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Anh không hỏi vì sao tôi xuất hiện ở đây, nhưng tôi biết với sự tinh tế và nhạy bén của anh, chắc chắn anh đã đoán được phần nào. Chỉ là anh không muốn khiến tôi khó xử mà thôi. Dù sao, việc tôi kiên quyết kết hôn với Đường Dương năm đó đã gây xôn xao cả giới thượng lưu. Ai ai cũng chờ để xem tôi bị xấu mặt.
Phải thừa nhận rằng họ đã được như ý nguyện.
"Còn chú dì thì sao..."
"Anh Vân Xuyên, em nhớ nhà anh có một dự án ở thành phố Kỳ. Anh có thể giúp em tìm hiểu xem Đường Dương và Đường Ni ở thôn Đường Gia, thị trấn Lộ Thủy có mối quan hệ gì không?"
"Được thôi." Anh đồng ý ngay lập tức, không có một chút do dự.
"Anh không thắc mắc vì sao em lại điều tra chồng và em chồng mình sao?"
Tôi biết anh đã hiểu rõ, nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời của anh.
"Việc em muốn làm, chắc chắn có lý do chính đáng."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, kèm theo bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu, lại khiến lòng tôi dịu lại. An yên đến lạ thường.
10.
Khi trở lại phòng bệnh, cuối cùng tôi cũng nhận được cuộc gọi từ Đường Dương. Nhưng mỗi khi hình dung cảnh anh ta ôm ấp người phụ nữ khác ngay trong phòng bệnh, lòng tôi trào dâng nỗi ghê tởm, không thể nào nghe máy được.
Hai tiếng sau, những cuộc gọi từ Đường Dương bắt đầu dồn dập hơn, không chỉ là cuộc gọi, mà còn cả những tin nhắn liên tục gửi tới:
【Vân Vân, em đang ở đâu?】
【Vân Vân, nghe máy đi, anh rất lo lắng cho em.】
【Vân Vân, anh vừa hỏi bảo vệ, có xe cứu thương đến đây, em có đến bệnh viện không?】
【Vân Vân, em sinh rồi đúng không?】
Tôi biết anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến nơi này, vì vậy với sự giúp đỡ của Kính Vân Xuyên, tôi đã âm thầm chuyển viện. Trước khi rời đi, tôi đã đến nhà x.á.c để đón con mình về.
Đứa nhỏ nằm im lìm, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể lạnh toát, nhưng tôi lại cảm thấy ôm con bao nhiêu cũng không đủ.
"Vân Vân, rồi em sẽ lại có con thôi."
Kính Vân Xuyên khẽ lên tiếng, anh muốn bế đứa bé từ tay tôi, nhưng tôi càng ôm chặt hơn. Cuối cùng, tôi còn tháo cúc áo và ủ con vào lòng mình.
"Vân Vân, không được đâu, em vừa sinh xong, con... con lạnh lắm, em sẽ bị nhiễm bệnh mất."
"Không sao đâu, ủ ấm một chút là con sẽ ấm lên thôi."
Kính Vân Xuyên không còn cách nào khác, đành dìu tôi rời khỏi bệnh viện. Khi lên xe, tôi mới sực nhớ ra: "Anh không phải trực đêm sao?"
"Không sao, anh đã đổi ca với đồng nghiệp rồi."
Trong vòng tay, tôi cảm giác như đứa bé dần ấm lên, lòng tràn ngập hy vọng rằng con đã sống lại. Nhưng khi mở áo ra nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của con, mọi hy vọng trong tôi lại vụt tắt.
Kính Vân Xuyên lái xe thẳng đến nhà tang lễ. Anh dìu tôi xuống xe, và khi ấy, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Nước mắt tôi tuôn trào như dòng đê vỡ.
"Mẹ ơi, con của con mất rồi…"