11.
Tôi khóc nức nở, nghẹn ngào đến không thốt lên thành lời. Mẹ ôm chặt lấy tôi vào lòng, còn ba thì lặng lẽ tháo áo vest khoác lên người tôi.
"Mẹ ơi, con của con còn cứu được không?"
"Con gái của mẹ, con vừa sinh xong không được khóc nhiều. Nghe mẹ này, nếu con cứ khóc như thế, thì lần sau bé con sẽ không dám quay lại với con đâu."
Mẹ nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, những giọt nước mắt của bà rơi xuống trán tôi lăn dài xuống mũi.
Nhờ lời an ủi của mẹ, tôi tự tay đưa con vào lò hỏa táng, rồi ôm lấy chiếc hũ tro nhỏ bé bước ra.
Tôi để đứa nhỏ của mình nằm cùng những đứa trẻ khác, khẽ thì thầm nói với con rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ quay lại đón con.
Sau đó, tôi gục ngã. Khóc đến mức ngất lịm.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong ngôi nhà mà mình đã sống suốt hơn hai mươi năm qua, bác sĩ gia đình đang kiểm tra sức khỏe cho tôi. Trong cơn mơ hồ, tôi tưởng như mọi thứ đã trở lại như trước. Nhưng tiếng ồn dưới nhà nhanh chóng kéo tôi trở về với thực tại.
"Thông gia à, hôm qua chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi, chúng tôi cũng không ngờ Vân Vân lại chuyển dạ sớm như thế."
Giọng bà già kia the thé đến chói tai. Dù rất giận, mẹ tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, chỉ kiên quyết yêu cầu họ rời đi.
"Thông gia, đâu thể như vậy được. Tôi còn phải đón con dâu tôi về để ở cữ chứ!"
"Bà đang nói con dâu nào?"
Tôi bước đến lan can nhìn xuống. Khuôn mặt của bà ta đỏ bừng như gan lợn, nhưng bà vẫn phản ứng rất nhanh.
"Ôi trời ơi! Con bé này, chắc là giận hờn tôi rồi! Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội? Con gái ,con dâu đều vì đàn ông mà giận tôi!"
Tôi lạnh lùng nhìn xuống, quay sang Đường Dương nói: “Nếu anh không bảo mẹ mình im miệng ngay, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
"Mẹ, đừng nói nữa, Vân Vân vừa mới sinh xong." Thấy tôi nổi giận, anh ta ngay lập tức ngăn cản mẹ mình.
"Được rồi, con chán mẹ rồi phải không? Thế thì để mẹ ch.ế.t ngay cho con vừa lòng!" Bà ấy lại giở trò hù dọa.
Điện thoại của tôi bất ngờ reo. Tôi nhấc máy lên tiếp nhận cuộc gọi.
Từ trên cao, tôi nhìn xuống cảnh đám người kia đang diễn trò trước mắt, trong khi nghe giọng Kính Vân Xuyên ở đầu dây bên kia báo lại những sự thật anh ấy vừa điều tra được.
Lòng tôi càng lúc càng nặng trĩu.
Ánh mắt tôi có lẽ lạnh lẽo đến mức khiến bà mẹ chồng đáng ghét kia cũng phải nín lặng không dám tiếp tục làm loạn nữa, ngược lại còn vội vàng nép sau lưng Đường Dương.
Ngay cả chồng tôi - người đàn ông vô dụng - cũng hiện rõ vẻ sợ hãi ánh mắt nhìn đi nơi khác, không dám đối diện.
"Vân Vân, sao em lại nhìn anh và mẹ như thế? Anh biết chuyện hôm qua là lỗi của anh, nhưng anh cũng đâu ngờ em lại sinh sớm thế này. Chẳng phải vẫn còn chưa tới ngày dự sinh sao? Cho nên anh mới..."
Tôi cắt ngang lời hắn, giọng điệu bình thản nhưng đầy mỉa mai: "Em gái anh sao rồi? Có mất nhiều máu không? Có cần tôi hiến máu giúp không?"
Giọng điệu của tôi khiến hắn sững sờ. Còn bà mẹ chồng của tôi thì lại nhảy dựng lên, vỗ đùi đắc ý: "Nhiều lắm chứ! Sao mà không nhiều? Hôm nay tôi đến đây là để nói về chuyện này."
"Mẹ, đừng nói nữa!" Đường Dương hoảng loạn, vội ngăn bà ta nhưng đã muộn.
Đường Dương, kẻ vô liêm sỉ kia ít ra còn biết giữ chút thể diện. Nhưng mẹ hắn thì không.
"Đều là người trong nhà cả, có gì mà không nói được? Em chồng cô với cô cùng nhóm máu, để cô hiến máu cho em chồng một ít, thì có gì mà khó?"
"Sao? Máu nhà giàu thì quý hơn à? Em gái con, nó không xứng dùng hay gì?"
Mẹ tôi không kìm nén nổi cơn giận, run rẩy đáp trả: "Im ngay, con mẹ già mất nết kia! Tôi đã nhẫn nhịn với bà quá đủ rồi đấy! Con gái tôi gả vào nhà bà không phải để bị hành hạ như thế này!"
"Ly hôn! Lập tức về nhà lấy giấy tờ ly hôn ngay!" Mẹ tôi gần như hét lên.
Đây là lần thứ hai tôi thấy bà không giữ được bình tĩnh như thế. Lần đầu là trong đám cưới của tôi, khi bà mẹ chồng kia định giở trò ép tôi rửa chân cho Đường Dương ngay trước mặt mọi người.
12.
Thấy mẹ tôi giận dữ, tôi liền bước xuống cầu thang. Cha mẹ tôi vội vàng đỡ lấy tôi, còn Đường Dương thì mãi một lúc sau mới lúng túng tiến lên. Nhưng trên cầu thang đã chẳng còn chỗ cho hắn, hắn chỉ đành lùi lại cúi gằm mặt, giọng lẩm bẩm:
"Mẹ à, ly hôn là không được. Nếu ly hôn, không chỉ Vân Vân mà cả hai người cũng sẽ mất mặt."
"Mất mặt thì sao? Dù có phải bôi nhọ thêm vào mặt, tôi vẫn nhất định kéo con gái mình ra khỏi cái hố phân nhà các người." Bố tôi lên tiếng, mặt đầy căm phẫn.
Ông bố chồng thấy vậy thì chẳng chịu thua: "Ông thông gia à, anh là chủ tịch công ty lớn mà nói những lời khó nghe như vậy. Nếu nhà tôi là hố phân, sao con gái anh lại cứ đ.â.m đầu vào? Hay cô ta là bọ hung?"
"Ông...!" Bố tôi tức giận nhưng không biết làm sao đối phó với loại người vô liêm sỉ như lão già ấy.
"Bố, bố nghỉ ngơi một chút đi." Tôi kéo tay bố.
Nhưng bố vẫn cương quyết chắn trước mặt tôi. Bất lực, tôi chỉ có thể nhìn qua khe hở giữa cha mẹ, tôi chỉ thấy đó là một gia đình bẩn thỉu và nhơ nhuốc như những con giòi.
"Đúng, trước đây là tôi mù quáng. Nhưng giờ thì mắt tôi đã sáng rồi!"
"Không phải các người muốn tôi hiến máu cho em gái anh sao? Tôi không thể hiến, nhưng tôi đã tìm được nguồn máu thay thế giúp các người rồi."
"Ôi, con dâu nhà này thật tốt!" Bà mẹ chồng hả hê, đầy đắc ý nhìn cha mẹ tôi.
Cha mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng khi nghe hết những gì tôi nói, hai người họ chỉ mỉm cười.
"Các người có biết chợ phía tây không? Ở đó có lò mổ lớn, mỗi ngày gi.ế.t hàng trăm con lợn. Nếu các người cần máu sao không tới đó mà lấy? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tôi bật cười ngước nhìn lên rồi nói.
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng nổi giận hét lên đầy phẫn nộ: "Đồ mất dạy! Mày coi con gái tao là lợn à?" Bà ta hùng hổ lao tới định xông vào đánh tôi.
"Ồ, hóa ra các người tự nhận mình là con người đấy à?" Tôi vẫn giữ bình tĩnh, giả vờ che miệng như thể kinh ngạc lắm.
Rồi tôi quay sang, ánh mắt sắc lạnh nhìn Đường Dương và bà mẹ chồng. Giọng nói hạ xuống đầy uy quyền:
"Phải rồi, về chuyện chiếc xe máy của bố mẹ anh chặn đường ngày hôm qua, tôi đã lấy đoạn video từ camera an ninh. Nếu không muốn ngồi tù thì tốt nhất là biến khỏi đây ngay đi!"
Cả nhà bọn họ tái mặt. Đường Dương thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng nên đành lùi bước: "Dù sao thì em cũng phải cho anh gặp mặt con chứ? Nó không chỉ là con của em mà còn là máu mủ của anh."
Tôi cười nhạt, giọng lạnh lẽo đáp lại: "Biến đi! Tôi sợ anh làm ô uế con đường luân hồi của con tôi."
Nói xong, tôi quay người bước lên lầu, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét điên cuồng của Đường Dương: "Vân Vân! Cô đừng hòng ly hôn với tôi! Tôi ch.ế.t cũng không ký đơn! Nếu cô muốn ly hôn, thì phải chia cho tôi một nửa tài sản!"
Tôi dừng chân, quay lại liếc hắn một cái đầy khinh bỉ: "Hừ! Anh dám mở miệng nói ra những lời đó sao? Chia cho anh một nửa à? Anh có dám tiêu không?"
Đúng lúc ấy, bảo vệ bước tới, tôi, liền thuận miệng nói nhanh: "Chú bảo vệ, lần sau chú để ý kỹ hơn, loại người này đừng cho vào khu biệt thự."
Sau đó tôi không quên quay lại nói nói thêm một câu đầy mỉa mai: "Và còn nữa, con giòi kia. Hẹn gặp lại ở tòa vào ngày mai!"
Giọng Đường Dương tức tối hét lên:
"Đừng tưởng chỉ dựa vào đoạn video đó mà cô có thể dễ dàng ly hôn! Chuyện này chỉ là vấn đề đạo đức, không liên quan gì đến pháp luật. Cô không làm gì được chúng tôi đâu!"
Hắn không còn giữ nổi vẻ lịch sự, hoàn toàn lộ rõ bản chất vô lại, chẳng khác gì cha mẹ hắn.
Tôi nhếch môi cười khẩy: "Biến đi ngay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người vì tội xâm nhập trái phép."
Cuối cùng, tiếng ồn ào cũng dần lắng xuống. Tôi cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Có lẽ do cơ thể sau sinh của tôi vẫn còn yếu đuối.
"Mẹ thật có lỗi, ngày đó không ngăn cản con quyết liệt hơn, để con phải gả vào nhà bọn họ." Mẹ nhẹ nhàng bước đến khoác tay tôi, nhưng vừa chạm vào lưng tôi bà giật mình khi cảm nhận thấy sự ướt át.
"Sao con ra mồ hôi nhiều thế này? Ông Tần! Mau gọi Vân Xuyên tới đây."
Tôi khẽ ngăn lại: "Không cần đâu mẹ, con vẫn ổn. Trong nhà đã có bác sĩ gia đình rồi mà"
Dù tôi có cố ngăn, bảo trong nhà đã có bác sĩ gia đình, nhưng cha mẹ vẫn nhất quyết gọi Vân Xuyên tới. Tôi cảm thấy hơi ngại khi nhìn thấy anh ấy:
"Anh Vân Xuyên, lại làm phiền anh rồi."
Anh chỉ cười nhẹ nhàng , giọng nói điềm tĩnh vang lên: "Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, nói thế là xa lạ quá."