1.
"Mẹ ơi, bụng của Vân Vân có vẻ không ổn, mẹ mau qua xem sao đi." Giọng nói quen thuộc của chồng tôi — Đường Dương, vang lên bên tai.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì mẹ chồng đã đẩy mạnh cửa đi vào với khuôn mặt đầy khó chịu.
"Tôi nói cô nghe, cô chỉ là đang mang thai thôi đấy. Sao mà làm mình làm mẩy vậy? Chỗ này đau, chỗ kia không ổn. Chưa đến kỳ sinh nở mà đã như thế này, đến lúc đẻ rồi thì sao? Nhiều người còn quá ngày sinh mà chẳng có vấn đề gì kia kìa. Tôi thật sự không hiểu nổi mấy cô gái bây giờ thế nào. Hồi đó chúng tôi ở nhà chả cần ai giúp vẫn tự đẻ được mà!"
Khuôn mặt lải nhải của bà dần trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của tôi. Tôi hít một hơi sâu, mới kịp nhận ra mình đã tái sinh.
"Bớt làm bộ làm tịch cả ngày lo âu đi, người nào biết cô có thai thì không sao, nhưng ai không biết lại tưởng cô đang mang vàng gắn lên người đấy!" Mẹ chồng của tôi nói xong liền đóng sầm cửa đi ra.
Chồng tôi vẫn đứng đó, trên khuôn mặt của Đường Dương hiện lên nét lúng túng, anh ta nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống giường.
"Em đừng để bụng chuyện vừa rồi nhé, mẹ sốt ruột quá nên chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra mẹ rất thương em. Em nghỉ ngơi thêm đi, anh đi lấy nước cho em." Anh ta nói xong vội cầm cốc đi ra ngoài.
Tôi nhìn theo bóng lưng tên khốn đó, không thể kìm nén cơn thù hận đang trào dâng trong lòng.
Kiếp trước, tôi bất chấp mọi sự phản đối của bố mẹ để lấy anh ta, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng anh ta rất yêu và đối tốt với tôi. Vì thế, dù mẹ chồng có đối xử cay nghiệt thế nào, tôi vẫn tự nhủ rằng ít ra anh ta sẽ là người luôn đứng đằng trước bảo vệ tôi.
Nhưng giờ sống lại, tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.
Bảo vệ cái chó má gì chứ! Một bên giả vờ tốt, một bên giả vờ xấu, bọn họ đều là đồng lõa của nhau. Cả lũ đều cùng một giuộc, không có ai tốt lành cả!
Tôi biết Đường Dương đi rồi sẽ chẳng về ngay được. Nhớ lại nỗi đau của kiếp trước, tôi vội vàng gọi xe cứu thương và hạ giọng báo địa chỉ. Quả nhiên, vừa cúp máy, tiếng la hét chói tai của mẹ chồng đã vang lên từ bên ngoài.
2.
"Trời ơi, con đang làm cái gì vậy? Đường Dương! Đường Dương! Con mau xem em gái của con đi, không xong rồi…. ch.ế.t người mất thôi!"
Tôi nghe tiếng bước chân của Đường Dương khựng lại, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Trong lòng tôi bắt đầu đếm từng giây.
1, 2, 3...
‘Rầm!’ - tiếng chiếc cốc rơi xuống đất vang lên chói tai, tiếp theo đó là những bước chân hỗn loạn cùng tiếng la hét hoảng hốt.
Kiếp trước, vì quá lo lắng cho em chồng, tôi đã cố gắng chịu đựng cơn đau mà chạy ra ngoài. Nhưng khi thấy máu đỏ thẫm tràn lan khắp nơi, cơn đau bụng của tôi lập tức trở nên dữ dội hơn.
Sau khi mọi người rời đi, bụng tôi bắt đầu đau quặn từng cơn và đến nửa đêm thì vỡ ối.
Tôi vội vàng gọi xe cứu thương, nhưng xe không kịp đến vì bị cản trở . Cuối cùng, do thời gian vỡ ối quá lâu, tôi bị tắc nước ối và cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi.
Sau khi trút hơi thở cuối cùng , linh hồn của tôi không siêu thoát mà vẫn lơ lửng trong bệnh viện.
Tôi quay đầu lại, muốn đi tìm Đường Dương. Tôi lo lắng rằng khi anh biết tin mẹ con tôi không còn nữa, anh sẽ đau khổ đến nhường nào. Đứng bên ngoài phòng bệnh, tôi vẫn suy nghĩ phải làm sao để an ủi anh khi mà linh hồn tôi không thể chạm vào anh được nữa.
Thế nhưng, khi bước vào phòng bệnh của em chồng, tôi lại thấy cả gia đình họ đang cười nói vô cùng vui vẻ.
Cô em chồng, người trước đó đòi t.ự t.ử vì thất tình, giờ đang ngồi trên giường bệnh vui vẻ ăn táo. Vừa nhai, cô ta vừa nói: "Biết thế con đã không làm chuyện ngu ngốc này, giờ đau ch.ế.t đi được!"
Mẹ chồng cũng hùa theo: "Thì ai mà ngờ tới được chứ! Mà nghĩ kỹ ra, con ranh đó cũng coi như may mắn, ch.ế.t nhẹ nhàng như vậy quá tiện nghi rồi. Chỉ khổ tôi đây, còn phải tập nói trước gương để xin nó hiến máu cho con."
Vừa nói, bà ta vừa huých nhẹ vào người Đường Dương, lúc đó đang cúi đầu gọt cam cho em gái: "Mọi thứ con chuẩn bị xong chưa? Đừng để đến lúc đó lại không nhận được tiền đền bù."
"Yên tâm đi mẹ, mọi thứ đã xong rồi. Chỉ có điều, có một khoản tiền có lẽ sẽ không nhận được." Đường Dương ngẩng mặt lên, nhíu mày nói.
"Nhưng không sao, cha mẹ cô ta chỉ có mỗi mình cô ta thôi, cuối cùng tài sản nhà đó chẳng phải cũng sẽ thuộc về chúng ta sao?"
Tôi giận đến mức muốn cào nát mặt hắn, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một lực hút vô hình kéo mạnh đi.
Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã quay trở về thời điểm em chồng vừa t.ự t.ử và được gia đình đưa vào viện.
Đoán biết trước những chuyện sẽ xảy ra, tôi nhanh chóng lục tung mọi thứ trong phòng, nhân lúc cơn đau chưa quá nặng và mọi người đã đi hết. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy hai bản thỏa thuận giấu dưới ngăn kéo.