3.
Một bản là bảo hiểm tai nạn, một bản là bảo hiểm sinh nở và tất cả đều đứng tên tôi. Hừ, đúng là cả một gia đình hút máu, tính toán vô cùng khéo léo!

Nghĩ lại, kiếp trước vì ngu ngốc mà tôi không nghe lời bố mẹ khuyên răn, cứ nhất quyết đòi lấy Đường Dương – bạn học cũ.

Tôi và Đường Dương học cùng trường nhưng khác khóa. Hai chúng tôi quen nhau trong một buổi họp mặt cựu sinh viên. Đường Dương cao ráo, đẹp trai, tính tình điềm đạm, ở đâu anh ta cũng trở thành tâm điểm thu hút ánh nhìn.

Ấy vậy mà, ngay từ lần đầu gặp mặt. Đường Dương đã để ý đến tôi và bắt đầu theo đuổi không ngừng. Khi ấy, tôi cứ ngỡ mình thật may mắn khi gặp được một người đàn ông hoàn hảo đến vậy. Nhưng giờ nhìn lại, đó chẳng phải là may mắn, mà chính là bất hạnh cả đời tôi.

Lẽ ra, tôi vốn có thể tiếp quản công ty gia đình, nhưng vì quá dại dột, tôi lại ‘bán thân’ về nhà anh ta, chẳng khác nào kẻ làm từ thiện.

Cuối cùng, tôi không chỉ phải mua nhà, mua xe cho Đường Dương, mà còn phải đón cả bố mẹ chồng lẫn em chồng về sống chung. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Bọn họ không hề biết đến thỏa mãn là gì, giờ còn tính đến chuyện gi.ế.t tôi để chiếm đoạt toàn bộ tài sản - trước là của tôi, sau đó là của bố mẹ tôi. Đúng là lòng tham không đáy, cả một lũ sói đội lốt người!

Dù biết rõ mọi chuyện, có một điều tôi vẫn mãi không thể hiểu được. Tôi không đến nỗi xấu xí, thậm chí còn có thể nói là khá xinh đẹp. Đường Dương cũng biết, tôi là con gái duy nhất trong nhà.

Nếu anh ta sống tử tế với tôi, chỉ cần đợi bố mẹ tôi qua đời, tự khắc cả gia sản cũng sẽ thuộc về chúng tôi. Vậy tại sao, anh ta lại phải vội vàng lấy mạng tôi gấp như vậy?

4.
“Có ai ở nhà không? Sản phụ đâu rồi?”

“Đừng nói là ngất xỉu rồi nhé? Đúng là quản lý tòa nhà này quá kém, xe đạp điện chắn hết lối mà chẳng ai giải quyết, làm chúng ta mất bao nhiêu thời gian.”

“Thôi đừng kêu ca nữa, mau gọi người ta ra đây đi!”

Những tiếng nói bất ngờ kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại hai bản hợp đồng rồi nhanh chóng nhét lại vào chỗ cũ.

Vừa lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, một dòng nước ấm chảy dọc theo chân tôi. Thật may, Đường Dương và cả nhà vì vội vàng mà quên khóa cửa. Bác sĩ đã vào tới phòng khách, thấy tình hình liền đỡ tôi nằm xuống, kê cao hông rồi nhanh chóng bước ra ngoài gọi người.

Khi thang máy đang đi xuống, bác sĩ hỏi tôi: “Chồng chị đâu?”

“Ch.ế.t rồi.” Tôi vừa đau vừa thở dốc, vốn chỉ là một lời nói giận dỗi, nhưng bác sĩ lại tưởng thật. Suốt đường đi, cô ấy rất để ý đến cảm xúc của tôi, liên tục hỏi thăm xem còn ai khác ở nhà không.

Tôi cố nén cơn đau, hỏi lại: “Bệnh viện các chị là bệnh viện nào vậy?”

Bác sĩ có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: “Bệnh viện số 1 thành phố Ninh.”

“Tôi hỏi thêm, bệnh viện của các chị có bác sĩ nào tên là Kính Vân Xuyên không?”

Nghe đến đây, bác sĩ thoáng ngẩn người, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Tôi hít sâu, cố nói: “Gọi anh ấy đến giúp tôi, đó là anh trai tôi.”

Bác sĩ lẩm bẩm nhỏ: “Sao tôi chưa từng nghe nói anh ấy có em gái...”

Tôi không còn đủ sức giải thích. Cơn co thắt ngày càng đau dữ dội, mặc dù theo lý thuyết, giai đoạn đầu không nên đau đến mức này. Hơn nữa, tôi không hề có cảm giác muốn đi vệ sinh như người ta vẫn nói khi sắp sinh.

Nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm tâm trí, tôi nắm chặt tay bác sĩ như đang bấu víu vào niềm hy vọng cuối cùng: “Bác sĩ, tôi có phải sắp ch.ế.t rồi phải không?”

Chẳng lẽ ông trời cho tôi cơ hội sống lại, chỉ để tôi lại ch.ế.t một lần nữa?

“Không đâu, chị hãy thả lỏng, hít thở sâu, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Bác sĩ trấn an tôi, nhưng cơn đau dữ dội đến mức làm đầu tôi mờ mịt.

Trong giây phút gần như mất đi ý thức, tôi vẫn kịp nghe tiếng hốt hoảng của bác sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play