7.
Biển số Lam D123500, chính là chiếc xe mà tôi đã đi đăng ký. Đó cũng là chiếc xe điện mà Đường Dương tặng tôi khi chúng tôi kết hôn. Đường Dương đã dành cả tháng lương để mua nó, tôi từng yêu thích nó biết bao!

Chiếc xe nhỏ nhắn, đơn giản nhưng chứa đựng tình cảm của người chồng hết lòng vì tôi. Mặc kệ những lời xì xào của mọi người trong công ty, tôi cứ đi làm bằng chiếc xe đó thay vì chiếc xe sang trọng bốn bánh.

Thế mà giờ đây, chính món quà duy nhất đó lại gián tiếp hại ch.ế.t con tôi. Thật là độc ác.

Tôi không thể hiểu nổi, họ muốn lấy mạng tôi chỉ vì tiền bảo hiểm và tài sản khổng lồ của gia đình tôi. Nhưng tại sao lại tàn nhẫn đến mức không chừa lại mạng cho đứa trẻ, nó là cháu ruột của họ mà?

Tôi không hiểu. Và cũng chẳng muốn hiểu thêm nữa.

Kính Vân Xuyên ghé thăm tôi hai lần trong ngày hôm đó. Khi thấy tôi không quá đau buồn, anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Với sự giáo dục từ nhỏ, anh không hỏi gì nhiều về chuyện gia đình tôi, nhưng trước khi rời đi, anh vẫn xoa đầu tôi như ngày còn bé.

"Vân Vân, có chuyện gì đừng tự chịu đựng một mình, em còn có anh… Ý anh là, chú, dì và anh sẽ luôn đứng sau em."

"Anh yên tâm đi, em sẽ không làm điều dại dột đâu." Tôi cười với anh, tưởng như đang tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra đó chỉ là một nụ cười nhợt nhạt và yếu ớt.

Anh đi rồi, còn ngoái lại mấy lần.

Tôi đứng dậy, bước từ từ về phía khoa ngoại. Nơi ký ức đang dẫn dắt.

Khi đứng trước cửa phòng bệnh, mồ hôi lạnh đã chảy ướt đẫm người. Chịu đựng cảm giác khó chịu ấy, tôi ngước lên và chỉ một ánh nhìn, tôi cảm thấy như mình vừa rơi vào vực sâu băng giá.

8.
Trong căn phòng vắng lặng, chỉ có hai người: Đường Dương và cô em gái của anh ta.

Ngay khoảnh khắc đó, họ đang quấn lấy nhau. Đôi tay của Đường Ni đang vẽ vòng tròn trên ngực anh trai, không biết thì thầm điều gì, họ chẳng còn chút khoảng cách của anh em nữa.

Tôi thấy buồn nôn, không thể nào kiềm chế nổi, vội vàng chạy về phía cầu thang để tránh bị phát hiện. Nhưng khi còn chưa kịp bước đi, tiếng nói quen thuộc bỗng vang lên:

"Lão già, ông nói xem, sao lâu thế rồi mà con bé kia không gọi điện? không lẽ có chuyện gì thật rồi?"

“Chứ không phải bà mong nó gặp chuyện lắm sao? Giờ lại ra vẻ từ bi thế này."

"Không phải, tôi chỉ lo nếu nó xảy ra chuyện thật, hàng xóm láng giềng sẽ xì xào rằng chúng ta chỉ lo cho con gái mà không thèm ngó ngàng tới con dâu."

“Đúng rồi, hay là bảo Đường Dương gọi thử cho nó xem."

Nhưng vừa dứt lời, bố chồng tôi đã bị mẹ chồng cắt ngang: "Thôi đi, họ có nói gì thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai. Nó ch.ế.t rồi thì càng hay, chừa chỗ cho con Ni nhà tôi."

"Phải đấy, tốt nhất là cả cái đồ con hoang kia cũng ch.ế.t luôn cho xong. Như thế thì thằng cháu đích tôn của tôi sẽ không phải tranh bố với ai nữa."

Những lời nói lạnh lùng của lão già khiến tôi suy nghĩ. Nhưng khi còn chưa kịp nghe hết, cánh cửa cầu thang bỗng bị ai đó mở mạnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play