6.
Ánh nến nhảy lên, mùi hương dịu dàng ấm áp, ở trong thính đường chỉ còn lại hai người chúng ta.
Hoắc đại nhân rũ mi mắt, tinh tế bôi thuốc cho ta, giống như là sợ làm ta đau.
Cảm giác được người khác cẩn thận che chở, thật lâu rồi ta không được cảm nhận.
Ta biết, Cảnh Hoa ca ca ghét bỏ ta.
Ta nhớ, lúc trước ở Kim Lăng, có một đêm hai tay ta ngứa đến nỗi hận không thể cầm dao mà cứa, ta nhịn đau đi gõ cửa của Cảnh Hoa ca ca, muốn nhờ hắn đun cho ta chút nước ấm.
Ai ngờ trong phòng hắn vẫn có khách, đều là học sinh cùng học với hắn.
Bọn họ đang uống rượu dùng bữa, thấy tay ta sưng đỏ chảy mủ thì chán ghét mà quay mặt ra chỗ khác.
Cảnh Hoa ca ca túm ta ra ngoài phòng, “Chúng ta đang nói chuyện học hành, muội xông vào làm gì?”
“Cảnh Hoa ca ca, da tay của muội bị nứt nẻ, rất ngứa…”
“Ai bảo buổi tối muội đắp nhiều chăn như thế, nóng lên còn có thể không ngứa ư? Ngâm nước lạnh không phải là sẽ hết à!”
“Cảnh Hoa ca ca, thuốc mỡ của muội dùng hết rồi, huynh có thể giúp ta đi mua không?”
“Tiết Như Châu!” Cảnh Hoa ca ca tức giận, “Đầy phòng đều là bạn đồng môn của ta, muội bảo ta đi mua thuốc cho muội ư? Tay của muội quý giá như thế sao? Tiểu thư quan gia người ta viết thơ vẽ tranh cũng không làm ra vẻ như muội đâu.”
“Muội là một đứa con gái, ngày thường không bảo dưỡng tay cho tốt, đến lúc này lại nói chuyện làm bộ làm tịch, muội là muốn làm cho ta hổ thẹn, muốn cho ta khó chịu sao?”
“Không phải là ngươi bán trứng vịt muối để nuôi ta đọc sách ư? Sau này mấy cái đó đều trả lại cho ngươi, đừng cố ý bán thảm với ta, trước mặt người khác làm cho ta mất mặt, được không?”
Cửa phòng khép lại, một mình ta mặc áo mỏng đứng trong viện, lạnh phát run, da tay bị nứt nẻ không còn ngứa nữa
Ta rũ đầu, nước mắt rơi xuống.
“Là ta làm nàng đau sao?” Hoắc đại nhân vội hỏi.
Ta vội lau lau nước mắt: “Không có!”
“Vậy thì đang khóc cái gì?”
Những việc nhỏ như thế sao xứng được nhập vào tai của Hoắc đại nhân.
Cảnh Hoa ca ca đã nói, nam nhân thành đại sự không có tâm tư nhàn nhã mà nghe mấy chuyện nhàm chán đó của nữ nhân.
Nhưng ánh mắt của đại nhân trầm tĩnh lại chân thành, giống như ánh trăng ấm áp dịu dàng, làm cho những ấm ức khó chịu vào ban đêm giống như túi vải đã bị rách, rốt cuộc không giữ lại được hạt đậu bên trong nữa.
“Nếu là tin tưởng, thì cứ nói cho ta nghe một chút.”
Tin chứ, sao có thể không tin?
Ánh nến ấp áp, bóng đêm dài lâu, ta mới phát hiện ra hạt đậu bên trong ta có quá nhiều.
Kể từ khi gia trạch mỹ mãn đến một trận biến cố, từ thanh mai trúc mã đến khi hắn chê ta bỏ ta, từ lúc cho rằng khổ tận cam lai đến khi không muốn ràng buộc.
Vì sao vận mệnh của ta sẽ nhiều chông gai như thế!
Nước mắt của ta giống như những hạt châu bị cắt dây, không ngăn được mà rơi xuống.
Một đôi tay mở ra lại thu vào, cuối cùng lại chỉ đưa ta một chiếc khăn tay.
“Đừng khóc, nếu không ngày mai đôi mắt lại sưng lên, ngươi khác lại bảo ta đường đường là chỉ huy sứ lại bắt nạt một cô gái nhỏ như nàng.”
Hoá ra một người lạnh lẽo như hắn cũng biết nói đùa.
Tư cảm thấy mình bị mất khống chế, ta ngại ngùng cười, vội vàng lau khô nước mắt.
“Hoắc đại nhân cảm ơn ngài, nếu không phải gặp được ngài, ta cũng không biết phải đi đâu để hỏi thăm tin tức của Cảnh Hoa ca ca.”
Ý cười trong mắt của Hoắc đại nhân lại lạnh lùng trở lại: “Không thể không cứu hắn sao?”
“Vâng.” Vẻ mặt của ta theo lý thường, “Ta cùng với Cảnh Hoa ca ca là thanh mai trúc mã, chúng ta có hôn ước.”
Hoắc đại nhân cười lạnh một tiếng; “Nhưng hắn đối xử với nàng như thế, từ trước tới giờ lợi dụng nàng lại làm nhục nàng, có thể thấy được trong lòng hắn không tôn trọng không bảo vệ nàng, rồi lại lấy cả đời của mình giao cho hắn làm gì?”
Trong lòng ta vô cớ hoảng hốt, vội giải thích: “Tình hình ngày ấy khác đặc biệt, ngày thường Cảnh Hoa ca ca đối xử với ta rất tốt, hắn sẽ đi mua thuốc cho ta bôi, sẽ chạy một dặm để mua cho ta bánh nướng vừa mới ra lò, còn có, đồng môn cho hắn điểm tâm của Bát Trân Các, hắn tiếc nuối không dám ăn mà để dành trong túi mang về cho ta ăn, hắn còn vì bảo vệ ta mà đánh nhau với du côn, hắn…”
“Đủ rồi!” Hoắc đại nhân bỗng nhiên ngăn ta lại, “Không cần nói với ta mấy cái đó, ta không quan tâm.”
Sắc mặt của hắn trầm lặng giống như ngày mưa to.
Ta khẽ nhấp môi, không dám nói tiếp, trong lòng vô cùng tự trách.
Hoắc đại nhân là đại nhân làm đại sự, chỉ là khách sáo hỏi ta vài câu thôi, sao ta có thể giống một bà mụ ba hoa mà nói không ngừng như thế. Cảnh Hoa ca ca nói không sai,người làm đại sự làm gì có tâm tư nhàn nhã mà nghe tiểu nhữ nhi kể chuyện linh tinh, là ta không tốt.
“Xin lỗi Hoắc đại nhân, ta, ta làm ngài bực mình.”
Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt đen nhánh như biển cuồn cuộn trong đêm đen, khiến cho người nhìn không rõ.
Hắn chán ghét ta phải không? Vậy thì ta càng không có lý do gì để ăn vạ ở đây.
Lá gan của ta to lên: “Đại nhân, ta còn có một việc.”
“Ừ.”
“Ta tới chỗ ngài đã quấy rầy mười mấy ngày, nếu chuyện tìm người không có tin tức trong chốc lát, ta, ta muốn quay về khách điếm để ở trước.”
Ánh mắt của Hoắc đại nhân thoáng run lên, sau một lúc lâu lại nói: “Được”
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, ta lo sợ bất an, đứng dậy đưa hắn.
Hắn lại đột nhiên dừng bước.
“Tiết cô nương, tay của nàng và những bàn tay viết thơ vẽ tranh cũng trân quý như nhau.”
Hơi thở bị ngừng lại
Rõ ràng là không có gió, ta lại nhìn thấy ánh trăng lay động, rừng trúc nhẹ động.