1.
Sau khi quỳ gối nhờ vả vô số quan viên ở kinh thành, cuối cùng ta mới biết ngày Hoắc đại nhân hồi kinh.
Nhớ tới lời của Trần Viễn Phàm đại ca nói với ta: “Hoắc Diêm Vương kia chính là một kẻ đên máu lạnh, giết người không chớp mắt”, ta vốn là đau đến run chân, lại càng đứng không yên.
Nhưng mà Cảnh Hoa ca ca còn ở trong tay hắn, cho dù hắn là Diêm Vương hay là kẻ điên, ta cũng phải đến đều cầu xin.
Thượng Kinh sương lạnh, sau nửa đêm lại có mưa, ta tránh ở phía sau sư tử đá của Hoắc Phủ, đứng dưới mái hiên để che mưa.
Khi tiếng kẻng canh năm vang lên, một đội nhân mã cưỡi đại mã từ chỗ không có ánh sáng mà đến. Người cầm đầu khoác áo mưa màu đen, phía dưới áo mưa là một bộ áo cánh chuồn dệt kim màu đỏ thẫm. Qua mưa bụi, ta nhìn không rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy có khí lạnh dày đặc truyền đế.
Kia chắc là chỉ huy sứ đại nhân.
“Đại nhân!” Ta nhảy vào trong mưa bụi, “Tiểu nữ có việc muốn nói.”
Nhưng ta còn chưa kịp chạy đến trước mặt hắn, đã bị một Cẩm Y Vệ thô bạo đẩy ra, nặng nề ném ta tới phiến đá xanh.
Mà người đi từ tít đằng trước, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc về phía ta một cái.
Vì hỏi ra được ngày mà Hoắc đại nhân về phủ, ta đã quỳ gối trước không biết bao nhiêu nhà quan viên lớn lớn bé bé, đầu gối đã sớm nát, ngay cả một chút sức lực để đứng lên cũng không có.
Ta quỳ rạp trên mặt đất kêu khóc: “Đại nhân tiểu nữ chỉ có một người thân duy nhất là Cảnh Hoa ca ca. Cầu xin đại nhân rủ lòng thương tiểu nữ, cho hôn phu của tiểu nữ một con đường sống đi!”
Bóng dáng lạnh lùng kia, không hiểu sao lại ngừng lại.
Ta phủ phục tiến lên, túm chặt góc áo của hắn: “Đại nhân, Nguỵ Cảnh Hoa khi mới tới thượng kinh có va chạm với đại nhân, xin đại nhân khoan dung, bỏ qua hắn lần này, cầu xin đại nhân.”
Một ánh mắt rũ xuống.
Đôi mắt giống như hàn băng trăm ngàn nằm, khiến cho ta cả người đều phát lạnh, rồi lại không hề di chuyển.
Tiểu thị vệ bên cạnh hắn đã lộ ra mấy tấc binh khí.
Ta sắp chết rồi sao?
Một tiếng lạnh băng chợt vang lên trên đỉnh đầu ta.
“Nguỵ Cảnh Hoa ư? Thứ kia tính là thứ gì mà cũng xứng vào Chiêu Ngục của ta?”
Ta ngơ ngẩn, nước mắt tràn trề: “Đại nhân nói thật chứ? Không lừa dân nữ ư?”
Người đời đều nói là Hoắc Chiêu xảo trá, ta sợ là hắn đang lừa ta.
“To gan! Ai cho ngươi nói chuyện như thế với đại nhân!”
Hoắc chiêu giơ tay lên để bảo hắn ngừng lại, sau đó nhìn xuống ta.
Có lẽ là dưới ánh sáng nhẹ nhàng, băng sương lạnh lẽo trong mắt hắn tan bớt vài phần, giọng nói cũng không lạnh lẽo như lúc vừa rồi.
“Trong Chiêu Ngục cũng không có người này, ngươi bị lừa rồi.”
Dáng vẻ của hắn không giống với đang nói dối, một đại nhân vật như hắn cũng không cần phải lừa ta làm gì.
Nhưng Trần Viễn Phàm đại ca rõ ràng đã nói với ta, Cảnh Hoa ca ca là vì đắc tội Hoắc Chiêu mới bị bắt vào Chiêu Ngục.
Việc này rốt cuộc là sao?
Sợ hãi vô thố, mấy ngày liền bôn ba lại thêm chân tay bị đông lạnh cả một đêm, ta bỗng nhiên hôn mê, ngã xuống đất.
Trước khi ý thức biến mất, ta nghe thấy có người cười nhạo một tiếng: “Dám ở trước cửa phủ ta ăn vạ, gan lớn thật đó!”