2. 

Ngọn đèn dầu trong nhà sáng ngời, một mảnh ấm áp trong màn lụa ngăn cách mưa gió lạnh lẽo bên ngoài.

Khi ta tỉnh dậy, chuyển động cái cổ đã bị mỏi cứng vì ngủ, lại bất ngờ đụng phải đôi mắt lạnh lẽo trầm lặng.

Không ngờ lại là Hoắc đại nhân.

Ta sợ đến choáng váng, sững sờ nằm yên trên giường, không dám động đậy.

“Tỉnh rồi à?” 

Ta cứng đờ gật đầu.

“Vậy sao còn chưa buông ra?”

Tầm mắt trượt xuống, ta mới phát hiện ra là đang cầm tay hắn.

Tiểu thị vệ ở bên cạnh oán giận nói: “Cô nương thật là biết cách giày vò người khác, vẫn luôn cầm tay đại nhân nhà ta gọi “ca ca”, làm thế nào cũng không thả ra.”

Ta sợ tới mức vội vàng rút tay về, lắp bắp xin lỗi: “Xin, xin lỗi Hoắc đại nhân, dân nữ đi đây.”

Ta cuống quýt xuống giường, ai ngờ cả người giống như bị núi lớn đè nặng, mệt mỏi vô lực, cứ thế mà ngã thẳng khỏi giường.

Một cánh tay lạnh lẽo giữ ta lại.

“Nằm lại đi!” Hắn liếc mắt nhìn thị vệ vừa nói chuyện, “Đi ra ngoài.”

Ta ngoan ngoãn nằm trở về, không dám nhiều lời.

“Nói, sao lại thế này?”

Ta ngẩn người mới hiểu được là hắn đang hỏi chuyện về Cảnh Hoa ca ca, vội vàng nói cho hắn mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Hắn lạnh mặt nghe ta nói xong, cuối cùng, trong mắt lại có một chút mỉa mai: “Người khắc gặp việc này chỉ sợ đêm xuống sẽ phải lui thân. Ngươi đúng là khác người, lại còn lên kinh thành để cứu người, không sợ chết ư?”

“Sợ chết, nhưng dân nữ lại càng sợ phải sống một mình trên đời này, dân chữ chỉ có một người thân là Cảnh Hoa ca ca.” Vừa nói, hốc mắt của ta không nhịn được mà đỏ lên.

Một chiếc khăn tay đưa tới.

“Khóc cái gì? Hắn không ở Chiêu Ngục, không chết được!”

“Vậy đại nhân có thể nào giúp dân nữ tìm được hắn không?” Ta đỏ mắt nhìn về phía hắn.

Mắt của Hoắc Chiêu tối lại, ta sợ tới mức nắm chặt lấy chăn. 

Ta thật sự là chán sống rồi, có tư cách gì nhờ hắn giúp chứ!

“Được” Hắn lại trầm giọng đáp lại, “Nhưng mà lao ngục ở Thượng Kinh rất nhiều, muốn hỏi thăm phải tốt ít thời gian, ngươi chờ lâu một chút.”

Ta quả thực không thể nào tin vào tai mình, trong lúc vui vẻ đã quên cả ý tứ, nắm lấy tay áo của hắn kêu lên: “Ta chờ được, chờ được!”

Sương lạnh trong đáy mắt không hiểu sao mà tan đi vài phần. 

“Lát nữa phòng bếp sẽ mang thức ăn lên cho ngươi, ngươi tên là gì?”

“Tiết Như Châu, Châu trong trân châu.”

Hắn đứng dậy rời đi!

Lúc hắn đóng cửa, ta không nhịn được mà kêu lên: “Hoắc đại nhân, cảm ơn ngài!”

Hắn ngừng bước chân, lại không quay đầu lại.

“Ừ!”

Thật ra, Hoắc đại nhân là người khá tốt và hiểu lý lẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play