5.
Suốt hơn mười ngày qua đi, vẫn không có tin tức gì của Cảnh Hoa ca ca.
Hoắc đại nhân nói, ngục ở Thượng Kinh có rất nhiều, hắn cần phải đi tìm từng nhà, cần tốn nhiều thời gian một chút.
Hắn vốn là rất bận công vụ, còn phải phí tâm nhọc lòng những việc này cho ta, ta vừa cảm kích lại vừa xấu hổ.
Không có gì báo đáp, ngẫu nhiên nghe đầu bếp nữ nói, Hoắc đại nhân nhiều ngày nay ăn không tốt lắm, vừa lúc ngâm được một hũ trứng vịt muối, ta làm cho hắn một mâm đồ ăn làm từ trứng vịt muối.
Trứng vịt màu vàng óng ả, sợi dưa leo xanh biếc thanh tân, lại thêm chút ớt và hành lá điểm xuyết, ta làm một phần để Từ Thúc và các nữ đầu bếp nếm thử, mọi người đều khen ngon.
Hoắc đại nhân cầm đũa, ánh mắt hơi sáng lên.
“Không tệ” Hoắc đại nhân nhìn về phí ta, “Là nàng làm ư?”
Ánh mắt của hắn rất xâu xa, ta xấu hổ gật đầu.
Ai ngờ, hắn lại buông đũa: “Đưa tay đây.”
Kinh ngạc bất an, lại không dám không nghe lời hắn.
Ta đưa tay đang giấu phía sau ra trước mặt hắn.
Sưng to thô ráp, xấu xí vô cùng.
Hoắc đại nhân nhíu mày.
Giống như ở bên đường bị người khác xé nát quần áo, ta khó thở lại luống cuống, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
Nữ tử kinh thành coi đôi tay như thể diện thứ hai, ngày thường bôi kem dưỡng cẩn thận, được chăm sóc rất đẹp. Đôi tay này của ta chắc là sẽ khiến cho hắn ăn uống không nổi.
Khiến cho hắn ghét.
“Có phải vào mùa đông, ban đêm, ngươi rất khó ngủ không?”
Ta bỗng nhiên nâng mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Trong mắt hắn không có chán ghét, không có ghét bỏ, chỉ có quan tâm và vài phần thương tiếc chưa kịp che giấu.
“Từ Thúc, lấy sinh cơ cao ngự tứ tới đây.”