Editor: Idylie.

“Nghi thức phân viện của học viện sắp bắt đầu rồi, sao các ngươi còn ở đây?”

Người mặc lễ phục Đại Ma Pháp Sư, Cassinio, đứng ở đầu hẻm, từ trên cao nhìn xuống mấy học viên đang chuẩn bị đi vào con ngõ nhỏ.

“À… Cassinio đại nhân, chúng ta…”

Một người vừa định giải thích thì bị người khác cắt ngang. Người kia vội vàng nói với vẻ khẩn trương:

“Chúng ta bị lạc đường!”

“Đúng vậy! Lạc… lạc đường!” Người vừa nãy nghe thế cũng nhanh chóng phụ họa.

“Ồ?”

Cassinio khẽ lên tiếng, ánh mắt rũ xuống, lặng lẽ quan sát họ. Ánh nhìn sắc bén của hắn khiến mấy học viên chột dạ đồng loạt cúi đầu. Một bầu không khí trầm mặc đến nghẹt thở bao trùm lấy họ. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp, đầy sức thuyết phục và mê hoặc của Cassinio cất lên:

“Lễ đường ở bên kia.”

“Vâng… vâng! Cảm ơn đại nhân!”

Như trút được gánh nặng, mấy người vội vàng đẩy nhau rời đi theo hướng hắn chỉ.

Ở góc tường, Aretha co người lại, đưa tay che miệng để không phát ra chút âm thanh nào. Nàng thầm cầu nguyện người đàn ông kia chỉ tình cờ đi ngang qua và sẽ rời đi cùng đám học viên kia.

Thế nhưng, trời không chiều lòng người. Giữa tiếng tim đập ngày càng gấp gáp, những bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn đang tiến lại gần. Cuối cùng, chúng dừng lại ngay trước mặt nàng.

“Cô bé, ngươi hình như rất sợ ta?”

Aretha cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi gật đầu ra vẻ tự nhiên, sau đó định quay đi:

“Đại nhân, ta muốn đến lễ đường.”

“Chờ một chút.”

Giọng nói trầm lặng của hắn lại pha chút ý cười:

“Ta đã cứu ngươi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?”

Lời hắn mang theo một loại ma lực vô hình, khiến đôi chân nàng – dù rất muốn rời đi – vẫn đứng yên tại chỗ.

Cảm xúc căng thẳng của Aretha chạm đến giới hạn. Nàng trừng lớn mắt, chăm chú nhìn xuống cái bóng của mình dưới ánh trăng, nơi có một hình bóng khác đang dần phủ lên.

Thấy nàng im lặng, hắn lại thong thả lên tiếng, giọng nói vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt:

“Ta đã nói rồi, ngươi không có thiên phú về ma pháp. Nơi này không thích hợp với ngươi.”

“Có lẽ đại nhân nhìn lầm rồi?”

“Ta sai sao?” Hắn bình thản hỏi lại. “Xem ra, ngay ngày đầu tiên vào học viện, các bạn học của ngươi đã không mấy thân thiện.”

Tiếng bước chân của hắn dần áp sát khiến tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng Aretha vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, đáp:

“Đại nhân nói gì ta nghe không hiểu. Ta phải đi dự nghi thức phân viện, mong đại nhân để ta rời đi.”

“Nếu ta nói…”

Hắn tiến thêm một bước, ngực gần như chạm vào lưng nàng. Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:

“Không được thì sao?”

Dưới ánh trăng, cái bóng của hắn và nàng hòa vào nhau. Nàng vô thức run rẩy, ánh mắt bám chặt vào cái bóng đang giao thoa kia. Nhưng dù nàng có vùng vẫy thế nào, thân thể vẫn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Trong hình bóng phản chiếu mờ ảo, nàng bỗng nhìn thấy cánh tay hắn chậm rãi nâng lên…

Cơ thể nàng cứng đờ. Ngay khi nàng chuẩn bị hét lên theo phản xạ, từ đầu hẻm bỗng truyền đến một tiếng thở gấp gáp…

“Aretha! Hóa ra cậu ở đây!”

“Miguel!”

Aretha như người sắp chết đuối vớ được cọc, kinh hô thành tiếng. Ngay giây tiếp theo, cấm chế trên người nàng đột nhiên được giải trừ. Cơ thể vốn đang căng cứng nay mất đi điểm tựa, khiến nàng theo bản năng lao về phía trước.

Đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau chộp lấy cánh tay nàng, kéo nàng trở lại vị trí cũ. Kết quả, nàng đâm thẳng vào một lồng ngực rắn chắc phía sau.

Aretha giật mình, vội vàng đẩy hắn ra, lùi lại hai bước như thể muốn trốn chạy.

“Ấy... Cassinio đại nhân!”

Lúc này, Miguel mới nhận ra bóng dáng cao gầy trong bóng đêm. Nhưng ngay khi cậu vừa kêu lên, Aretha đã lao ra từ con hẻm, kéo cậu chạy thẳng về phía lễ đường.

“Cảm ơn trời đất, may mà cậu đến kịp!”

"Sao lại thế này? Tại sao cậu lại ở cùng Cassinio đại nhân?" Miguel kinh ngạc hỏi.

Aretha không biết phải giải thích thế nào. Ngón tay nàng vô thức chạm vào mặt dây chuyền được giấu trong áo, rồi nhanh chóng tăng tốc:

“Chúng ta mau lên, nếu không sẽ lỡ mất nghi thức phân viện!”

Miguel nghe vậy cũng không hỏi thêm, vội vàng đuổi theo nàng, cả hai cùng chạy thẳng đến lễ đường.

---

Lúc này, lễ đường đã chật kín các tân sinh. Một giáo viên đang điều chỉnh kính mắt, chuẩn bị tuyên bố nghi thức bắt đầu. Khi ánh mắt ông dừng lại trên hai người vừa vội vã lao vào, một tia không hài lòng thoáng hiện lên.

Cùng lúc đó, các học viên xung quanh cũng đồng loạt bịt mũi, nhíu mày quay đi.

Chỉ đến khi ấy, Aretha mới chợt nhớ ra—trên người nàng và Miguel vẫn còn dính đầy nước miếng của lũ heo rừng lúc trước.

Mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng chỉnh lại tóc, ra vẻ không có gì xảy ra rồi kéo Miguel hòa vào đám đông học viên.

Mọi người thấy hai người họ đến gần thì lập tức lùi lại. Nhưng còn chưa kịp bộc lộ sự chán ghét, cánh cửa lễ đường bỗng nhiên lại bị đẩy bật ra…

Mấy kẻ cùng một dạng—trên người nồng nặc mùi tanh hôi—đẩy nhau chen vào lễ đường. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là… họ thực sự mang theo một con heo!

Trên bục cao, một giáo sư lại lần nữa đẩy gọng kính, giọng nói nghiêm nghị:

“Lễ đường cấm mang theo sủng vật hoặc ma thú vào trong!”

“Không, không phải như vậy!”

Mấy người vội vã xua tay, cuống quýt giải thích:

“Vị này chính là… Wyatt!”

“Cái gì?”

Các giáo sư đồng loạt rời bục, tiến đến quan sát con heo đang gào rống giữa đám đông. Hiệu trưởng Brokotha nhíu mày, khẽ niệm một câu chú ngữ. Ngay lập tức, con heo lắc mình một cái, rồi biến thành hình dạng con người—đúng là Wyatt.

“Hiệu trưởng Brokoth! Có người đã dùng ma pháp dược tề biến ta thành một con heo!”

Wyatt hoảng loạn ôm lấy cánh tay hiệu trưởng, ánh mắt giận dữ quét qua Aretha và Miguel, lớn tiếng tố cáo:

“Chính là bọn họ!”

Ánh mắt nghiêm nghị của Brokoth dừng lại trên người Aretha, nhưng chỉ thoáng qua rồi chuyển hướng đi nơi khác. Ông trầm giọng nói:

“Trước hết, hãy xử lý tình trạng của các em đã.”

Dứt lời, ông niệm một chú ngữ thanh tẩy. Mọi người xung quanh vội vàng lùi lại, sợ bị ảnh hưởng. Ngay lập tức, những học viên bị nước miếng heo làm ướt lập tức trở lại trạng thái sạch sẽ như ban đầu. Cả Aretha và Miguel, vốn đang vô cùng nhếch nhác, cũng được hồi phục như cũ.

Aretha cúi đầu kinh ngạc nhìn bộ quần áo cũ nát của mình, dù đã sờn rách nhưng bây giờ lại sạch sẽ hơn trước. Nàng còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến sống lưng nàng cứng đờ.

“Học viện ma pháp nghiêm cấm học viên sử dụng bất kỳ hình thức ma pháp nào lên bạn học khác. Còn chưa chính thức nhập học mà đã tùy tiện làm loạn như vậy… Hiệu trưởng Brokoth, theo ta thấy, nên nghiêm trị và trục xuất kẻ thi pháp khỏi học viện.”

“Đúng vậy! Hiệu trưởng Brokotha, xin hãy đuổi bọn họ ra khỏi học viện!” Wyatt hằn học phụ họa.

Brokotha khẽ hắng giọng, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu mang theo chút ôn hòa:

“Cassinio đại nhân, ta nghĩ chúng ta không nên quá nghiêm khắc với tân sinh…”

“Thế nào mà gọi là nghiêm khắc?” Wyatt lập tức ngắt lời hiệu trưởng. “Phải làm như vậy mới đúng!”

Brokotha lộ vẻ khó xử. Ngay lúc này, Aretha nhẹ nhàng vỗ vai Miguel, ra hiệu cho cậu đừng lo lắng rồi tiến lên một bước.

“Có lẽ Cassinio đại nhân nói rất đúng.” Giọng nàng vang lên rõ ràng. “Nhưng chế tác ma pháp dược tề vô cùng tốn kém. Chúng ta—những kẻ xuất thân nghèo hèn—làm sao có thể chạm tay vào thứ đó ngay trước khi nhập học?”

“Chuyện này…” Hiệu trưởng Brokotha trầm ngâm, gật gật đầu như đang suy xét.

Wyatt vội vàng nói:

“Đừng nghe nàng ngụy biện! Chính là nàng đã dùng ma pháp dược tề! Mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”

“Đúng vậy! Chính là nàng!”

Một số học viên đứng sau Wyatt lập tức hùa theo. Ánh mắt nghi ngờ lại lần nữa đổ dồn về phía Aretha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play