Editor: Idylie.
Ma thú phát cuồng, phá tan đội hình, khiến đám người lần nữa rơi vào hỗn loạn. Khắp nơi vang lên tiếng la hét, từng bóng người hoảng loạn chạy trốn. Các giáo viên trong học viện vội vàng lao lên phía trước, dốc sức bảo vệ các học viên đang hoảng sợ tìm đường thoát thân.
Giữa những bóng người vội vã chạy trốn, một thân ảnh áo đen lặng lẽ xuất hiện. Hắn đứng chắn trước đám ma thú đang điên cuồng tấn công, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, con ma thú kia lập tức cứng đờ tại chỗ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một câu lẩm bẩm khẽ vang lên từ hắn, và ngay sau đó, con ma thú giãy giụa rồi hóa thành tro bụi.
Phía sau hắn, hai người một heo vừa thoát khỏi hiểm cảnh mới dám nhẹ nhàng thở ra. Miguel vội vàng bước lên vài bước, đứng trước mặt Cassinio, vừa câu nệ vừa kích động nói:
“Cassinio đại nhân, cảm tạ ngài lần nữa đã cứu chúng ta!”
Cassinio chỉ liếc Miguel một cái, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên cô bé cúi đầu đứng phía sau cậu.
Miguel vội kéo Aretha ra trước mặt, giọng nói càng thêm phấn khích:
“Ta và Aretha đều vô cùng ngưỡng mộ ngài!”
Aretha giật mình, vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa. Nàng chưa kịp mở miệng cảm tạ, đã bị Miguel lôi kéo theo cơn cuồng nhiệt truy thần tượng của cậu.
May mắn thay, Cassinio dường như đã nghe quá nhiều những lời tán dương như vậy, chỉ thản nhiên dời ánh mắt khỏi hai người. Nhưng ngay khi Aretha vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên, lần này là hướng về hiệu trưởng Brokotha đứng bên cạnh:
“Dường như tiêu chuẩn tuyển sinh của học viện hiện giờ đã hạ thấp.”
Aretha giật mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Cassinio, sau đó lập tức quay sang Brokotha, ánh mắt lo lắng như muốn cầu xin hiệu trưởng đừng đuổi nàng ra khỏi học viện.
“Cassinio đại nhân, những đứa trẻ có thể tiến vào Ma Pháp Sâm Lâm đều sở hữu nguyên tố ma pháp ưu tú, chuyện này…”
Brokotha khổ sở giải thích, nhưng Cassinio thản nhiên ngắt lời:
“Có phải hay không, chỉ cần thử qua lúc phân viện báo danh là biết.”
Cassinio nói xong liền xoay người rời đi, để lại Brokotha hiệu trưởng ban đầu kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành vui mừng.
“Cassinio đại nhân, ý ngài là… ngài sẵn lòng ở lại tham gia nghi thức phân viện của chúng ta?”
Ông nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, sau đó quay lại vỗ nhẹ lên vai Aretha, cô bé vẫn còn đang bàng hoàng.
“Đừng căng thẳng, cô bé. Cassinio đại nhân có thể nghiêm khắc một chút, nhưng hắn sẽ không làm khó dễ em đâu. Dù sao, nếu hắn thật sự muốn làm vậy, thì hắn đã không…”
Brokotha khẽ liếc qua Miguel, rồi mỉm cười ôn hòa:
“… cứu các ngươi hai lần. Đúng không?”
“Chính xác mà nói thì là ba lần, thưa ngài Brokotha.” Miguel đầy sùng bái đáp.
Brokotha bật cười, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tận hưởng khoảng thời gian học viện của các em đi, các trò. Nhưng trước đó, ta nghĩ con ma thú sau lưng em nên trở về nơi thuộc về nó.”
“Ngài Brokotha! Nhưng nó đâu có làm hại ai, nó chỉ…”
“Ta biết.” Brokotha kiên nhẫn ngắt lời. “Nhưng hiện tại, em chưa đủ khả năng thuần phục một ma thú. Nếu thật sự thích nó, em có thể định kỳ đến thăm. Nhưng trước khi em đủ năng lực, nó phải trở về nơi nó thuộc về. Những ma thú chưa bị thuần phục chỉ có thể sống trong Ma Pháp Sâm Lâm.”
“… Ta đã hiểu.”
Miguel thất vọng ra mặt nhưng vẫn cùng Aretha và Brokotha đưa Tiểu Ngũ rời khỏi học viện. Sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Brokotha cũng rời quảng trường cùng các giáo viên, những người vừa hoàn thành trị liệu cho các học viên bị thương nhẹ.
Khi tất cả đã rời đi, Miguel hưng phấn kéo tay Aretha, giọng tràn đầy phấn khích:
“Cassinio! Ngài ấy lại cứu chúng ta nữa rồi!”
Aretha rụt tay vào trong tay áo, nhíu mày thúc giục:
“Thôi đi, mau đến phân viện báo danh trước đã.”
Nhưng vừa quay người, cả hai liền bị một đám học viên chặn đường. Aretha kéo Miguel định lách qua, nhưng lại bị vây kín, không còn lối thoát.
“Các ngươi không nghe Brokotha tiên sinh nói sao? Heo bị cấm mang vào học viện.”
Một cô gái tóc vàng xinh đẹp nhưng ánh mắt đầy xảo quyệt vươn tay chắn trước mặt họ, giọng điệu lạnh lùng.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng mơ tưởng tiếp cận Cassinio đại nhân?”
Lời vừa dứt, những học viên xung quanh cũng bật cười chế giễu, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Miguel sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói đó? Cậu giận dữ trừng mắt nhìn đám người trước mặt, cố gắng đẩy họ ra, nhưng lại bị đẩy ngược về, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Aretha nhanh tay đỡ Miguel đứng vững, sau đó nhìn thẳng vào cô gái tóc vàng, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt:
“Chưa từng nghe nói heo bị cấm, chỉ nghe nói chó ngoan thì không cản đường.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Sắc mặt cô gái tóc vàng lập tức sa sầm vì tức giận.
Bên cạnh cô ta, một nam sinh có vẻ ngoài quý phái bước tới, nở nụ cười đầy ác ý. Gã từ trong tay áo rút ra một lọ dược tề có màu sắc lộng lẫy:
“Cassie, hôm nay chúng ta cho bọn họ biết thế nào là nhan sắc thực sự đi.”
Gã lắc lắc lọ dược tề trong tay, ánh mắt lóe lên tia thích thú.
“Nếu các ngươi thích heo đến vậy… thì chi bằng biến thành heo luôn đi.”
“Huyễn Hình Tề?!”
Aretha lập tức kéo Miguel ra phía sau, cảnh giác nói:
“Học viện cấm sử dụng ma pháp đối với học viên khác!”
“Ai sẽ thấy?”
Người nọ bật cười, mở nắp bình dược rồi ra hiệu cho đám học viên xung quanh giữ chặt hai người bọn họ.
“Yên tâm, ta vẫn rất nhân từ. Dược tề này chỉ có hiệu lực trong ba giờ. Coi như là một bài học cho các ngươi... và con heo đáng chết kia.”
Gã cười lạnh, lắc nhẹ lọ dược trên tay. “Chờ đến khi nghi thức phân viện kết thúc, các ngươi có thể cùng nó rời đi.”
Aretha bị ép chặt vào cánh cổng lớn của học viện, không thể cử động. Nếu nàng bỏ lỡ nghi thức phân viện lần này, muốn được thu nhận vào học viện sẽ phải chờ đợt tuyển sinh tiếp theo… Mà loại dược tề này không cần uống, chỉ cần dính một chút cũng có hiệu quả.
Nàng giãy giụa trong vô vọng khi thấy lọ dược ngày càng tiến lại gần. Gông cùm phía sau giữ chặt nàng không cách nào thoát thân. Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt kẻ cầm lọ thuốc, môi khẽ run rẩy thì thầm điều gì đó không thành tiếng…
Ngay lúc lọ dược sắp chạm vào hai người—
ẦM!
Cánh cổng sắt kiên cố đột nhiên rung lên dữ dội!
Một thân ảnh khổng lồ lao vào cánh cổng. Không ai khác, đó chính là con ma thú heo mà Aretha và Miguel vừa tiễn đi! Lúc này, nó chẳng còn chút dáng vẻ ngây ngô nào nữa. Nó há miệng gào rống, phát ra âm thanh chấn động, nước bọt hôi tanh văng tung tóe, khiến đám học viên xung quanh hoảng loạn bỏ chạy.
Người cầm lọ dược bị đẩy ngã nhào giữa đám đông hoảng loạn. Và trong một khoảnh khắc hỗn loạn—
“Á!!”
Lọ Huyễn Hình Tề trên tay gã bị va đập, chất lỏng rực rỡ văng thẳng lên người chính gad!
“CHẠY!”
Aretha nhanh chóng đẩy những học viên đang buồn nôn sang một bên, nắm lấy tay Miguel rồi kéo cậu chạy đi.
Miguel vừa chạy vừa ngoái đầu hét lớn về phía con ma thú heo vẫn đang đe dọa đám học viên kia:
“Tiểu Ngũ, chạy mau!!”
Aretha thở hổn hển, ném cho Miguel một ánh nhìn kỳ lạ: “Không ngờ con heo của cậu lại… hữu dụng đến vậy.”
Miguel lập tức hớn hở đáp: “Tất nhiên rồi!”
Aretha còn chưa kịp nói gì thêm, hai người đã lao nhanh qua hành lang dài của học viện. Phía sau, đám học viên lấy lại tinh thần, cơn giận dữ bùng lên, liền điên cuồng đuổi theo.
“Không còn thời gian nữa!”
Mắt thấy nghi thức phân viện sắp bắt đầu, Aretha vội nói:
“Chúng ta tách ra! Gặp nhau ở lễ đường!”
Hai người lập tức chia hướng. Aretha chạy vào một con hẻm nhỏ trong tòa lâu đài, thân thể nhanh nhẹn ẩn nấp vào bóng tối.
Nàng nín thở, áp sát vào tường, lặng lẽ nhìn về phía mấy kẻ truy đuổi đang tiến lại gần.
Chúng dừng lại trước lối vào con hẻm tối, ánh mắt dò xét, rồi nhanh chóng bước về phía nàng.
Nhịp tim Aretha thình thịch, cảm giác căng thẳng dâng lên đỉnh điểm.
Nhưng ngay lúc đó—
Một bóng người xuất hiện ở đầu hẻm.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tấm áo choàng đen tung bay trong gió.
Aretha tròn mắt, thốt lên trong kinh ngạc:
“… Cassinio đại nhân?”