Editor: Idylie.
Aretha ngã xuống, mang theo hương sương sớm dịu nhẹ quấn quanh trong bóng đêm. Cơ thể nàng đáp xuống lớp lá rụng dày đặc trên nền đất rừng ẩm, bên cạnh là hắn – vững chãi cùng nàng rơi xuống. Ngay bên tai nàng, nhịp tim mạnh mẽ của hắn vang vọng, khiến nàng giật mình giãy giụa ngồi dậy. Nhưng phía sau, bốn con ma thú điên cuồng vẫn gào thét lao đến, bóng dáng dữ tợn phản chiếu trong đáy mắt nàng.
Thế nhưng, Aretha không để tâm đến lũ ma thú kia. Thay vào đó, ánh mắt nàng khóa chặt người nằm dưới thân mình, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo dài của hắn.
Đôi mắt hắn, từ kinh ngạc dần trở nên trầm lặng. Làn gió tanh tưởi từ ma thú quét đến, nhưng hắn vẫn bình thản đối diện với nàng. Chỉ một cái giơ tay, bốn con ma thú hung hãn lập tức khựng lại tại chỗ, rồi trong khoảnh khắc, chúng hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí.
Aretha nhìn chằm chằm vào nơi lũ ma thú vừa tồn tại, trái tim vẫn chưa kịp bình ổn sau hiểm cảnh. Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía dưới:
“Có lẽ, ngươi nên rời khỏi người ta trước?”
Lúc này, nàng mới nhận ra bản thân vẫn đang đè lên người hắn. Vội vàng ngồi dậy, nàng lúng túng nói: “Xin lỗi.”
Hắn chậm rãi phủi đi lá rụng và bụi bẩn trên y phục, rồi ung dung đứng dậy, phong thái không chút bối rối.
Đúng lúc này, Miguel cưỡi con heo của mình vòng trở lại. Cậu nhảy xuống, hối hả chạy đến: “Aretha! Cậu không sao chứ?”
Thấy nàng không bị thương, Miguel mới chuyển ánh mắt sang người bên cạnh. Đột nhiên, cậu sững người: “Chúng ta... đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Ánh mắt người nọ lóe lên tia không vui, nhưng vẫn đặt trọng tâm vào Aretha. “Ngoài xin lỗi ra, ngươi không còn gì khác để nói sao?”
"Đúng vậy! Mau cảm ơn vị này..." Miguel ghé sát tai Aretha, hạ giọng nhắc nhở. “Vừa rồi nhờ hắn mà cậu mới thoát nạn.”
Aretha thoáng dừng lại, rồi nhẹ giọng nói: "... Cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ." Dù lời cảm tạ được thốt ra, nhưng ánh mắt nàng lại lảng tránh người trước mặt.
"Nói lời cảm tạ mà ngay cả một chút thành ý cũng không có." Hắn rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. “Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa—Học viện ma pháp không phải nơi dành cho kẻ không có chút thiên phú nào như ngươi. Nó quá nguy hiểm. Giờ vẫn còn kịp, ngươi nên quay về nơi thuộc về mình.”
Dứt lời, hắn không chờ Aretha đáp lại, xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng chìm vào màn đêm đặc quánh.
Miguel nhìn theo bóng người ấy biến mất, vội vàng kéo tay Aretha kiểm tra. “Cậu không sao chứ? Mà vừa rồi... người đó là ai vậy?”
Aretha lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn cậu. "Cậu không nhận ra? Đó chính là thần tượng của cậu—Cassinio.”
"… Cái gì?!" Miguel sững sờ, kinh ngạc nhìn vào khoảng rừng đã trở lại yên tĩnh. Trong khoảnh khắc thất thần, Aretha đã bước nhanh về phía trước, khiến cậu vội vàng đuổi theo.
“Khoan đã! Nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta nên để Tiểu Ngũ đưa đi—”
“Cậu thực sự đặt tên cho con heo đó sao?!”
"Khu rừng này không an toàn, có nó đi cùng vẫn tốt hơn." Miguel vừa kéo tay Aretha vừa hướng về phía con heo—hiện đang nhe răng cười kỳ quặc—mà tiến đến. Cậu thấp giọng thì thầm: “Nhưng mà… vừa rồi đó thực sự là Cassinio đại nhân sao? Còn nữa, tại sao cậu lại có vẻ như quen biết hắn?”
Aretha miễn cưỡng trèo lên lưng heo, nhưng trong lòng vẫn còn trăm mối suy tư. Nàng vô thức đặt tay lên ngực, nơi trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ. Màn đêm đã trở lại yên tĩnh, vậy mà mỗi lần chạm mặt người đó, nhịp tim nàng luôn rối loạn không cách nào kiểm soát.
"Vừa rồi… tại sao bọn ma thú lại đột nhiên phát cuồng?" Nàng trầm giọng hỏi.
"Ma thú bình thường sẽ không tấn công nếu không bị khiêu khích. Nhưng vừa rồi, chúng lại như bị kích động bởi thứ gì đó…" Miguel chau mày suy nghĩ, nhưng rồi lại bật cười, vỗ nhẹ vào lưng con heo: “Dù sao thì cũng may mà cậu không sao. Mày biết đường đến Học viện Ma pháp không? Có thể dẫn chúng tao đi chứ?”
Aretha tròn mắt nhìn hắn. “Cậu… thực sự đang nói chuyện với một con heo sao?”
Aretha liếc người bên cạnh đầy ghét bỏ, khẽ động đậy thân mình để kéo giãn khoảng cách. Nhưng đúng lúc đó, con heo dưới thân bỗng dưng xao động, rồi đột ngột lao về phía trước như một cơn gió!
Bọn họ vội vàng bám chặt vào nhau để không bị hất văng khỏi lưng nó. Tiếng gió rít bên tai chưa dứt, phía sau rừng rậm nơi ánh mặt trời dần ló dạng lại vang lên những tiếng gầm gừ chói tai—
"Gặp quỷ rồi!" Miguel hoảng hốt nhìn về phía sau, nơi những con ma thú phát cuồng đang điên cuồng lao ra từ bóng tối, truy đuổi họ không rời. Cậu hét lên thất thanh: “Đây chẳng lẽ là khảo nghiệm nhập học sao?! Tớ… A a a a a!!”
Miguel còn chưa kịp nói hết câu, Tiểu Ngũ đột nhiên gia tốc, lao đi như một tia chớp. Tiếng thét của Miguel vang vọng khắp khu rừng, đến mức làm chim chóc buổi sớm trên tán cây giật mình bay loạn. Một con heo—chở theo hai con người—hướng về phía Học viện ma pháp lao đi điên cuồng.
---
Tại Học viện Ma pháp.
Ánh sáng ban mai phủ lên học viện một tầng kim quang mềm mại. Các thiếu niên khoác trên mình học phục bước nhanh qua những con đường tràn ngập nguyên tố ma pháp.
Mục tiêu của họ hôm nay chỉ có một—quảng trường trung tâm, nơi đã sớm tụ tập vô số người. Bởi vì, ngay tại đây, một nhân vật quan trọng sẽ xuất hiện: Đại ma pháp sư Cassinio, người được mời đến Học viện ma pháp với tư cách đại diện giới ma pháp để chào đón tân sinh.
Trong đám đông ồn ào chen chúc, một bóng dáng cao gầy bước đi giữa vòng vây của các ma pháp sư, hướng về đài cao.
Hiệu trưởng Brokotha sánh vai đi bên hắn, ánh mắt liếc qua đám học viên náo động phía dưới, thấp giọng hỏi:
“Cassinio đại nhân, ngài thực sự không suy xét đề nghị của ta sao? Lưu lại học viện trong kỳ nghỉ phép để dạy dỗ lũ trẻ này?”
Người nọ bước lên bậc thềm cao, khẽ dừng chân. Một nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, hắn lễ phép đáp:
“Nghỉ phép… không phải là để tận hưởng kỳ nghỉ hay sao?”
Dưới đài, các học viên khi thấy hắn mỉm cười hờ hững liền không kìm được mà khe khẽ reo lên. Hiệu trưởng Brokotha bất đắc dĩ nhún vai, ánh mắt dõi theo bóng dáng vị pháp sư cao quý kia—người đàn ông tựa như thần quang rực rỡ giữa chốn phàm trần—bước lên đài cao.
Cassinio rũ mắt, nhìn xuống những ánh nhìn sùng bái và khát khao phía dưới, rồi cất giọng trầm ổn:
“Các pháp sư tương lai xuất sắc nhất của Carlnia, chào mừng các ngươi đến với Ma pháp học viện. Ở đây, các ngươi sẽ được học tập những bộ môn ma pháp chính thống—chú thuật, triệu hoán thuật, luyện kim thuật, bói toán và cả ma dược. Những lĩnh vực này...”
Dưới đài, đám học viên mê mẩn lắng nghe, toàn trường im phăng phắc. Nhưng ngay vào lúc đó, Cassinio bỗng ngừng lại. Ánh mắt hắn lướt qua đám đông, dừng lại nơi cánh cổng lớn của học viện—bị ánh nắng sớm nhuộm một màu trầm mặc—rồi nhìn sâu hơn về phía khu rừng yên ắng bên ngoài.
Cảm nhận được sự khác lạ, các học viên tò mò nhìn theo hướng hắn đang quan sát. Trong lúc họ còn đang thắc mắc, một trận xôn xao bất ngờ nổi lên từ rừng cây. Những tán lá rậm rạp đung đưa, rồi bất thình lình, một sinh vật khổng lồ màu hồng phấn từ trong đó lao ra—một con heo thật lớn.
Con heo lao như bay qua cổng học viện chưa kịp đóng lại, khiến đám đông hét lên chạy tán loạn. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả chính là trên lưng nó vẫn còn hai người—bị xóc nảy dữ dội đến mức suýt nữa văng xuống đất!
“Tránh ra! Mau tránh ra!”
Miguel, người đang bám chặt trên lưng heo, hốt hoảng hét lên.
Lời cậu còn chưa dứt, thì từ khu rừng tối tăm phía sau, một sinh vật khác bất ngờ lao ra—một con ma thú gầm rú dữ tợn!
Đôi mắt nó ánh lên hắc khí cuồng loạn, bộ vuốt sắc bén chớp lóe trong ánh nắng ban mai. Nó nhe nanh, gầm lên một tiếng, rồi nhắm thẳng vào đám học viên đang chạy tán loạn, và phía sau—chính là con heo hồng phấn khổng lồ kia!