Ở vùng cực tây của Carlnia, sương mù dày đặc phủ kín bầu trời suốt ngày đêm, che khuất ánh sáng và bao trùm lên khu rừng khô cằn.
Dưới màn sương đen u ám, những thân cây héo úa phủ đầy tro tàn vươn lên như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, chực chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào liều lĩnh xâm nhập. Khi màn đêm buông xuống, một cô bé trong bộ quần áo tả tơi chậm rãi bước đến trước cánh cổng lớn của khu rừng, gõ cửa.
Người gác rừng khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua nàng rồi định phất tay, muốn đóng cửa lại. Nhưng trước khi gã kịp làm vậy, nàng đã nhanh chóng níu lấy tay áo gã, chìa ra một mặt dây chuyền trong lòng bàn tay.
“Ngươi là... người đó...”
----Mảnh đất này là nơi bị dân chúng Carlnia xa lánh. Ở đây, dù có là hoàng tộc cao quý, kỵ sĩ kiêu hãnh hay đại ma pháp sư lừng lẫy, cũng không thể hưởng bất kỳ đặc quyền nào.
Đây là vùng đất nơi ma pháp bị vô hiệu hóa—một khu rừng quỷ dị sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào bước vào. Chính vì thế, nơi này trở thành nhà tù giam giữ những kẻ mang trọng tội.
Lúc này, giữa màn đêm tĩnh lặng, một bóng người nhỏ bé lao vun vút qua khu rừng, giữa những tiếng cười quái dị vang vọng trong gió. Đó là một cô bé gầy yếu, như thể bị suy dinh dưỡng nặng, đang liều mạng chạy trốn khỏi nơi đây.
Sau lưng nàng, những dây leo như có linh hồn uốn lượn, điên cuồng vươn ra chực chờ tóm lấy con mồi.
Đột nhiên—
Bàn chân nàng hụt hẫng.
Cơ thể nhỏ bé rơi thẳng vào bóng tối sâu thẳm.
Nàng đáp xuống đống lá khô và cành gãy, cố gắng giãy giụa để đứng dậy, nhưng cơn đau từ vết thương trên đùi khiến nàng lại ngã xuống. May mắn thay, nàng vô tình rơi vào một hố đất, khiến đám dây leo trên đầu dần rút lui.
Nàng siết chặt hàm răng, dùng hết sức nhổ thanh gỗ nhọn ghim giữa hai chân ra, rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt bất lực nơi khóe mắt.
Tiếng bước chân vội vã đột ngột dừng lại. Giữa khu rừng rậm, những cơn gió rít gào vang lên như tiếng quỷ khóc, càng làm bầu không khí thêm phần rợn người. Nàng không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi sương mù dày đặc che khuất mọi ánh sáng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cũng chẳng rõ là ban ngày hay đêm tối. Trong những tiếng cười quỷ dị vang vọng theo gió, nàng dường như nghe thấy một âm thanh rất khẽ—tiếng vó ngựa xen lẫn âm thanh bánh xe lăn qua cành khô.
Nàng vội vàng giãy giụa đứng dậy, đè chặt lên vết thương đang rỉ máu, cất giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng:
“Có ai không? Cứu ta với!”
Nhưng tiếng bánh xe dần tan biến giữa cơn cuồng phong. Nàng mệt mỏi ngước nhìn bầu trời xám xịt, thất vọng đến mức muốn buông xuôi, định ngã người xuống lớp lá khô bên dưới.
Chợt, qua màn sương mờ ảo, một bóng người không rõ diện mạo đứng lặng lẽ bên mép hố.
“Đại nhân, ngài nghe thấy không? Có người đang kêu cứu.”
Giọng nói già nua vang lên, mang theo sự điềm tĩnh và uy nghiêm. Một vị lão quản gia với vẻ mặt hiền từ bước tới, cúi xuống cứu nàng lên. Ông cẩn thận lấy ra một lọ dược tề trị thương và đưa cho nàng.
“Tiểu cô nương, nơi này không phải là chốn dành cho ngươi. May mắn là ngươi gặp được chúng ta, hãy cùng chúng ta rời khỏi đây. Nếu không…”
“Đa tạ lòng tốt của ngài.” Nàng cảm kích cúi đầu, rồi nói tiếp: “Ta cũng đang định rời đi.”
“Ngươi muốn đi đâu? Nếu tiện đường, chúng ta có thể đồng hành.”
Gió vẫn gào thét, cuốn tung lớp sương mù dày đặc. Một cơn gió mạnh bất chợt nhấc lên một góc màn xe. Ánh mắt nàng vô thức dõi theo—
Nam nhân ấy tựa như một lưỡi đao được điêu khắc tinh xảo, khuôn mặt như trưng bày trong đại sảnh của một nghệ nhân bậc thầy. Đôi mắt xanh thẳm của hắn tĩnh lặng như bầu trời đêm, tựa hồ chứa đựng cả một ngân hà sâu thẳm.
Nàng nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực mình mỗi lúc một gấp gáp, vô thức tiến lên một bước.
Lão quản gia phía sau nghi hoặc giữ chặt tay nàng, lúc này nàng mới bừng tỉnh:
“Ma pháp học viện.”
Lão quản gia kinh hỉ:
“Chúng ta cũng đang định đến Ma pháp học viện! Chúng ta có thể—”
“Ngươi không có thiên phú ma pháp. Nơi đó không dành cho ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời ông.
Nữ hài siết chặt nắm tay, không cam lòng phản bác:
“Ai nói ta không thích hợp?”
Trong lúc nói, nàng theo bản năng siết chặt tấm da dê trong tay áo, khẽ cuộn nó vào sâu hơn như sợ bị phát hiện.
Nhưng người trong xe dường như không hứng thú với cuộc tranh luận này. Sau một thoáng im lặng, giọng nói trầm ổn lại vang lên từ trong xe:
“Khởi hành thôi.”
“Vâng!” Lão quản gia vội vàng đáp, kéo nàng cùng lên xe ngựa. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, lao vun vút ra khỏi khu rừng.
Nữ hài ngồi sát mép xe, ánh mắt không tự chủ được mà lại hướng về phía bóng dáng trong cỗ xe phía sau. Tim nàng một lần nữa đập mạnh.
Lão quản gia dường như nhận ra điều đó, khẽ cười, thấp giọng nói:
“Đại nhân của chúng ta rất anh tuấn, có đúng không?”
Nàng sững sờ, kinh ngạc hỏi:
“Ta... có phải đã gặp hắn ở đâu rồi không?”
"Lẽ nào đúng không nhỉ?" Lão quản gia mỉm cười, chậm rãi đáp: “Cassinio đại nhân chính là đại ma pháp sư tôn quý nhất của toàn bộ Carlnia.”
"Cassinio!" Nữ hài giật mình thốt lên.
Dĩ nhiên nàng đã từng nghe qua cái tên này. Hắn là một thiên tài nổi danh trong giới ma pháp, bậc thầy chú thuật với thiên phú xuất chúng.
Nhưng điều khiến hắn được ca tụng nhất lại không phải chỉ vì tài năng đó—mà còn vì mỗi một lời tiên đoán của hắn đều chính xác đến mức như sách giáo khoa, không hề sai lệch. Hắn là người duy nhất có thể sánh vai cùng vị ma pháp sư kiệt xuất kia.
"Ngươi cũng từng nghe qua danh tiếng của đại nhân chúng ta rồi nhỉ?" Lão quản gia nheo mắt cười. “Lần này, đại nhân đang áp giải vài tên săn ma nhân đến rừng Sương Mù. Nhân tiện, hắn cũng nhận được lời mời tham dự lễ kỷ niệm của trường cũ, nên sẽ ghé qua ma pháp học viện một chuyến...”
“Kadir.”
Từ phía sau xe ngựa, một giọng nói trầm thấp, có phần khó chịu vang lên.
Lão quản gia ôn hòa gật đầu, sau đó quay sang cô gái nhỏ bên cạnh, dịu dàng trấn an:
“Đừng sợ, đại nhân của chúng ta chỉ là thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng thôi.”
Nàng lễ phép gật đầu, nhưng ánh mắt lại theo bản năng liếc về phía sau xe ngựa.
Người nọ vốn đang nhắm mắt giả ngủ, vậy mà khoảnh khắc nàng nhìn sang, đôi mắt băng lãnh ấy đột nhiên mở ra, khiến nàng rùng mình theo bản năng.
Nhưng khi định thần lại, nàng phát hiện hắn vẫn nhắm mắt như cũ, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
“Còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”
Giọng nói hiền hòa của lão quản gia kéo nàng về thực tại. Nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp:
“Aretha. Ta tên là Aretha.”
Chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại bên rìa khu rừng. Aretha nhảy xuống, cúi người cảm tạ:
“Cảm ơn ngài đã đưa ta đến đây. Chỉ là có bằng hữu đang chờ, ta sẽ không đi cùng ngài nữa.”
“Chú ý an toàn, chúng ta rồi sẽ gặp lại.” Lão quản gia mỉm cười ôn hòa.
Ngay khi Aretha chuẩn bị quay người rời đi, từ trong xe ngựa lại vang lên giọng nói trầm thấp:
“Ngươi không có thiên phú ma pháp. Dù có vào học viện, cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Nàng còn chưa kịp đáp lời, chiếc xe ngựa đã chậm rãi lăn bánh, rời đi.
Ngay lúc đó, một bóng người từ bên cạnh phóng đến, vừa lo lắng vừa vui mừng:
“Tạ ơn thần minh và Chủ nhân, ngươi không sao cả! Đồ vật có lấy được không?”
“Miguel.” Aretha vỗ nhẹ vai hắn để trấn an. Sau khi nhìn quanh xác nhận không có ai, nàng mới lấy từ trong tay áo ra một cuộn da dê được bọc kỹ.
“Thật tuyệt vời! Vậy là chúng ta có thể cùng đến ma pháp học viện! …… Khoan đã, ngươi bị thương!” Miguel vừa vui mừng vừa kinh ngạc khi thấy vết thương trên đùi nàng, lập tức lấy thuốc trị thương cùng băng gạc ra: “Chúng ta nên đến trấn gần đây nghỉ ngơi trước, rồi hẵng—”
“Từ đây đến ma pháp học viện ít nhất mất ba ngày. Ta còn không biết rừng ma pháp phía trước có nguy hiểm gì đang chờ. Nếu bỏ lỡ lần chiêu sinh này, ai biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa?” Aretha đón lấy thuốc và băng gạc, thuần thục băng bó lại vết thương. “Chúng ta phải nhanh lên, không thể nghỉ ngơi.”
“Aretha… thật ra ta luôn muốn hỏi…” Miguel bị nàng kéo đi, nhưng vẫn nghi hoặc: “Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ngươi lúc nào cũng là người sợ chết nhất. Vậy mà giờ đây, ngươi lại liều mạng đến rừng Sương Mù chỉ vì một danh ngạch vào học viện ma pháp? Tại sao?”
“Bởi vì…” Trong một khoảnh khắc, ánh mắt nàng thoáng chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó đã trở lại kiên định. Nàng cười, vỗ vai hắn:
“Ta nhất định sẽ trở thành một đại Chiêm Bặc Sư… giống như Fee Grio.”
Miguel suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhớ tới điều gì đó:
“Nhưng ta thấy tiên đoán gây chấn động nhất vẫn là của Cassinio.” Hắn nhìn nàng, tò mò hỏi: “Mà vừa rồi, người đưa ngươi đến đây là ai vậy?”
Aretha chỉnh lại áo choàng, hướng về phương đông mà đi. Nàng thuận miệng đáp, không mấy để tâm:
“Ngươi thần tượng đấy—Cassinio.”
“???”
✔Lời tác giả:
Ngôn ngữ của đại lục Carlnia: Tuy rằng là một thế giới huyễn tưởng phương Tây, nhưng ta thật sự rất thích câu chuyện này, vì vậy vẫn muốn viết nó ra. Hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn và giữ mãi sự đáng yêu!
Dịch sang tiếng Trung: Khen ta đi, cảm ơn!
P.S.:
Bản thân tác giả còn chưa tốt nghiệp sơ trung, nên cũng không thể viết ra được nhân vật có chiều sâu tâm lý phức tạp. Nếu bạn là giang tinh (chuyên gia trong việc xây dựng nhân vật), xin hãy tự mình mở truyện mới.
Trong nhà có mười cây đại khảm đao nặng 50kg, không thích hợp để tiếp thu ý kiến. Khuyên bạn tốt nhất đừng chỉ điểm giang sơn, nếu không có thể sẽ hiểu thế nào là “đổ máu ngàn dặm, đế vương lộ.”
✔Lời editor: má ơi 9k chữ 😵