Ở đại lục Carlnia, nơi ma pháp vô cùng thịnh hành, ngoài vương tộc tối cao được hưởng vinh quang và sự tôn kính tuyệt đối, những người mang ma pháp nguyên tố và có khả năng tiên tri cũng được ngưỡng mộ. Những hậu duệ ma pháp có thể khống chế nhiều nguyên tố trở thành niềm tự hào, còn các đại ma pháp sư tài năng lại được tôn sùng, trở thành chỗ dựa vững chắc cho hoàng thất.
Trong số những người xuất sắc nhất, có vị đại chú thuật sư vĩ đại Cassinio, và một nhân vật huyền thoại đã khuất – nhà tiên tri từng được ca tụng là “Con mắt của Thượng Đế,” Chiêm Bặc Sư Phigrio.
Miguel lặng lẽ quan sát cô bé bên cạnh mình. Việc an ủi người khác vốn không phải sở trường của cậu, nhưng vẫn cố gắng mở lời:
“Đừng quá đau buồn. Như mọi người đã nói… Phigrio rời đi chẳng qua là Thượng Đế thu lại đôi mắt của ngài ấy mà thôi.”
Aretha im lặng, đầu ngón tay vô thức chạm đến vị trí trước ngực. Dưới lớp áo rách nát, mặt dây chuyền xanh thẳm như bầu trời đêm vẫn được giấu kín – cùng với bí mật không ai hay biết của nàng.
"Chúng ta đã đi lòng vòng ở đây rất lâu, sao vẫn như đang dậm chân tại chỗ?" Miguel nhìn sắc trời đã ngả tối, đánh giá khu rừng ma pháp về đêm, nơi những con đom đóm lập lòe giữa màn sương mờ ảo.
“Ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ đi trước dò đường.”
"Khoan đã!" Aretha vội vàng gọi với theo. “Nếu chúng ta lạc nhau thì biết tìm nhau thế nào—”
Nhưng nàng còn chưa nói dứt câu, Miguel đã biến mất giữa những tán cây rậm rạp.
Bóng tối bao trùm khu rừng, từng cơn gió lạnh len lỏi qua những kẽ lá. Giữa những tán cây phía trước, dường như có thứ gì đó vừa lướt qua. Aretha giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Miguel…?”
Ánh sáng đom đóm mong manh phiêu tán trong khu rừng, hắt lên bóng cây những tia sáng nhấp nháy. Không khí phảng phất mùi cỏ xanh tươi mát, hơi nước mỏng manh len lỏi trong màn đêm tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng, tiếng chim hót lười biếng hay âm thanh giọt nước rơi khẽ khàng mới phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Nhưng trái tim nàng vào lúc này lại căng thẳng đến cực hạn.
Bất chợt, từ bóng tối sâu thẳm, một con ma thú khổng lồ với bộ răng nanh sắc nhọn lao ra! Aretha nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công bất ngờ. Đôi mắt nó đỏ rực, tràn đầy hắc khí—hiển nhiên đã mất đi lý trí. Vừa mới đứng vững, nàng đã thấy con ma thú phát cuồng lại lao tới lần nữa.
Aretha vội vã vùng vẫy thoát thân, lao mình vào màn đêm, chạy bạt mạng qua khu rừng rậm rạp không phương hướng.
Tiếng gầm rú cuồng nộ vang vọng sau lưng, từng cành cây khô gãy răng rắc dưới bước chân nàng. Những thân cây to lớn cản đường, nhưng nàng lợi dụng địa hình mà khéo léo luồn lách, trong khi con ma thú liên tục va đập vào chúng, khiến tốc độ nó chậm lại đôi chút.
Nhìn thấy khoảng cách dần được kéo giãn, Aretha vừa kịp thở phào thì bỗng khựng lại—phía trước, trong màn đêm, ba con ma thú khác với đôi mắt tràn đầy hắc khí đã chậm rãi tiến ra. Chúng gầm gừ, từng bước tiến tới, làm mặt đất rung chuyển theo từng cú giẫm mạnh.
Aretha nín thở, toàn thân căng cứng. Khi những chiếc nanh sắc bén vung lên từ cả hai phía, nàng vội lăn sang một bên, tận dụng khoảnh khắc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng để lao nhanh về phía sâu trong rừng.
Một con đã đủ khó đối phó—giờ đây lại có đến bốn con cùng lúc…
Dưới ánh sáng lờ mờ của đom đóm, nàng dốc hết sức chạy thục mạng. Nhưng lần này, dù có vòng vèo thế nào, nàng vẫn không thể cắt đuôi lũ ma thú. Trái lại, khoảng cách giữa chúng ngày một thu hẹp.
Một con gầm rú xông lên, chồm về phía nàng. Trong giây lát, Aretha quay đầu lại, trông thấy chiếc miệng đầy răng nanh sắc bén đang há rộng, chực chờ xé nát mình.
Theo bản năng, nàng siết chặt mặt dây chuyền trước ngực…
Hơi thở tanh nồng của lũ ma thú ập thẳng vào mặt. Lòng nàng căng như dây đàn, sắp chạm đến giới hạn chịu đựng. Nàng khẽ hé môi…
Đúng lúc này, từ một bên bỗng lao ra một con ma thú khổng lồ với bộ lông hồng nhạt! Nó xông thẳng tới, húc mạnh vào con ma thú đang phát cuồng, đẩy nó văng ra xa.
Aretha còn chưa kịp hoàn hồn trước cảnh tượng trước mắt thì đã bị con thú to lớn kia dùng vòi kéo thẳng lên lưng. Trên lưng nó, nàng nhìn về phía sau, thấy lũ ma thú vẫn hung hãn đuổi theo. Vừa nhẹ nhõm thở phào, nàng liền cúi đầu nhìn xuống—
Nhưng nàng vừa nhìn thấy gì?!
Miguel và nàng… đang cưỡi trên lưng một con… heo chạy như điên sao?!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đầy kinh ngạc của nàng, con heo hồng nhạt còn cố sức quay đầu lại, nhe răng cười toe toét. Hành động này suýt chút nữa khiến nó đâm sầm vào một thân cây to lớn ngay phía trước!
Trong tiếng kinh hô của Miguel và Aretha, con heo miễn cưỡng bẻ lái, chỉ sượt qua thân cây trong gang tấc, tiếp tục lao vun vút về phía trước.
Miguel quay đầu nhìn lũ ma thú đang đuổi sát phía sau, bĩu môi đắc ý:
“Thế nào? Chỉ rời đi một chút mà ngươi đã chọc phải lũ này rồi.” Cậu vỗ ngực tự hào. “Thời khắc mấu chốt, vẫn là ta—”
Ngay lúc đó, con heo dưới chân bỗng lắc mạnh thân mình, suýt nữa hất văng cả hai xuống đất.
Aretha hoảng hốt quát lên: “Giữ vững con heo của ngươi đi!”
Miguel vội ôm chặt cổ nó, bất mãn phản bác:
“Đây là ma thú, không phải heo! Nó có ma pháp và có thể thuần dưỡng được!”
Cậu xoa xoa lưng con heo hồng, hớn hở nói tiếp:
“Hơn nữa, ta cảm thấy nó cực kỳ thông minh! Ta nói gì nó cũng hiểu hết đấy!”
Aretha vỗ trán, không muốn phí lời tranh luận với Miguel về chuyện "người thế nào nuôi ma thú thế ấy". Lúc này, vấn đề quan trọng hơn là lũ ma thú hung hãn đang bám theo phía sau. Nàng liếc nhìn chúng, giọng gấp gáp:
“Nghĩ cách đi, chúng ta phải cắt đuôi bọn chúng!”
“Với sức của hai chúng ta hiện giờ, hoàn toàn không thể thu phục nhiều ma thú như vậy. Cách duy nhất là mau chóng tìm đường đến học viện…”
Aretha trợn mắt: “Ngươi định dắt cả ‘con heo’ này vào học viện sao?!”
“…Là ma thú.” Miguel gãi đầu, cười có chút xấu hổ. “Hơn nữa, nó còn chưa thuộc về ta. Ta vẫn chưa học được cách thuần phục ma thú.”
Aretha lặng thinh, lười tranh luận với cậu. Ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi bốn con ma thú điên cuồng phía sau, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem phải thoát thân thế nào. Nếu bọn họ thật sự cưỡi con heo hồng này chạy đến học viện báo danh, e rằng còn chưa kịp vào cổng đã bị đuổi thẳng cổ, cả người lẫn thú.
Đúng lúc đó, giữa bóng tối của khu rừng, nàng chợt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh lướt qua giữa những tán cây rậm rạp.
Aretha giật mình, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nàng lập tức kéo chặt ống tay áo Miguel:
“Bên phải!”
“Hả?”
“Chạy về bên phải!”
Miguel cái hiểu cái không gật đầu, vội vỗ vỗ lên lưng con heo. Quả nhiên, con heo hồng dường như thực sự hiểu tiếng người, lập tức ngoặt sang phải, lao nhanh về hướng chỉ định.
Aretha âm thầm liếc qua bóng dáng trên cây, rồi ấn chặt vai Miguel, đứng dậy trên lưng con heo đang chạy như điên.
Ngay khi con heo sắp lướt qua gốc cây lớn, nàng chớp lấy cơ hội, bật mạnh người lên. Đôi mắt sắc bén quét qua những tán lá rậm rạp, rồi nhanh như chớp, nàng phóng thẳng về phía bóng dáng mảnh khảnh đang ẩn mình trên ngọn cây!
Trong tiếng xào xạc của lá cây cùng tiếng chim rừng kinh hãi bay tán loạn, Aretha chuẩn xác lao thẳng vào người kia—trước khi hắn kịp phản ứng, nàng đã đè hắn ngã xuống từ trên cao…
Cả hai cùng rơi khỏi tán cây, đập mạnh xuống nền đất phủ đầy lá rụng.
Aretha cảm nhận được lồng ngực vững chãi mà mình vừa va vào, một mùi hương kỳ lạ thoảng qua chóp mũi. Nàng vội vàng ngồi dậy, ánh mắt vô tình chạm vào đôi con ngươi sâu thẳm như bầu trời đêm của người kia.
Không ai lên tiếng. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như chững lại.
Nhưng giây tiếp theo—
Gào!!!
Bốn con ma thú phía sau đã đuổi đến, hàm răng sắc nhọn há to, lao thẳng về phía hai người!