9
Một tiếng sau, tôi được “mời” tới nhà họ Cố.

Một căn biệt thự xa hoa ở phía nam thành phố, đẹp rnhư Tô Châu Lâm Viên.

Tôi chấn động sâu sắc.

Biệt thự tốt như vậy Cố Nguyên không ở, lại chạy đến nhà tôi ở chùa?

Trong phòng khách, tôi đột nhiên khẩn trương vạn phần, bởi vì tôi gặp được cha Cố Nguyên, cũng chính là cha chồng tôi.

Ông ta mặc tây trang, tóc đã bạc, thoạt nhìn rất nghiêm nghị.

Mẹ kế chủ động giới thiệu: “Lão Cố, cô gái này chính là Vân Tiêu, người kết hôn với Cố Nguyên.”

“Chào bác trai, cháu là Vân Tiêu.” Tôi theo bản năng chào hỏi.

Cha Cố nhíu mày, dường như bất mãn với cách xưng hô này, nhưng cũng chưa nói gì.

Mẹ kế bảo người bưng cà phê lên cho tôi.

Tôi cũng không khách khí, theo phép lịch sự nhấp một ngụm.

Mẹ kế ghét bỏ: “Uống cà phê thì phải dùng tay trái cầm quai chén, không được bưng. Phụ nữ ấy mà, quần áo có thể mua, mặt có thể trang điểm, nhưng thói quen từ nhỏ bồi dưỡng thành là không thể đổi. Trên bàn ăn, có tiền hay không, có giáo dưỡng hay không, chỉ cần liếc mắt một cái là biết.”

Tôi không nói gì. Tôi uống cà phê hai mươi năm nay, cũng không ai bắt bẻ nhiều quy củ như vậy.

Tôi bình tĩnh nói, “Dì à, người thực sự có giáo dưỡng sẽ không cần phải giả bộ. Mà dì, chỉ dựa vào tiêu chuẩn cá nhân đã nhận định người khác không đạt quy cách. Vẫn câu nói cũ, không biết nói lời dễ nghe thì tốt nhất nên im lặng để được người khác tôn trọng, đừng nên tùy tiện nghị luận kẻ khác. Dì thấy sao?”

Mẹ kế giận dữ: “Cô nói tôi không có giáo dưỡng? Tôi là mẹ Cố Nguyên, chẳng lẽ không có ai dạy cô phải tôn trọng người lớn sao?”

Tôi lầm bầm: “Cố Nguyên chỉ nói mẹ anh ấy đã mất từ sớm, chẳng lẽ còn có chuyện xác ch/ết vùng dậy sao?”

Mẹ kế sắc mặt xanh lét: “Lão Cố, ông xem con trai tốt của ông đi!”

Xem ra, Cố Nguyên không chịu thừa nhận bà mẹ kế này chính là cái gai trong lòng bà ta.

Cha Cố là người làm ăn, không hề quanh co lòng vòng.

Ông ta nói thẳng: “Vân Tiêu, tôi là doanh nhân, con tôi không chịu kế thừa sản nghiệp của tôi. Đối với nó, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là chấp nhận liên hôn, cưới một cô thiên kim nhà giàu, nhưng nó không chịu.”

Cha Cố nói xong, đưa ra một tấm séc, “Cho nên, chỉ cần cô đồng ý ly hôn với con trai tôi, thuyết phục nó cưới một cô gái môn đăng hộ đối, số tiền này lập tức thuộc về cô.”

Ồ, hoá ra tiểu thuyết trên mạng cũng bắt nguồn từ thực tế chứ đùa đâu!

Cha mẹ chồng giàu có bắt đầu lấy tiền mua đứt tôi, cô con dâu hào môn khốn khó.

Trong lòng tôi kích động, bàn tay run run. Tôi tuỳ ý quét mắt nhìn qua tấm séc, rất nhiều số 0.

Có nó, tôi có thể tiết kiệm mười tám năm phấn đấu.

Lý trí nói, làm người phải có cốt khí. Vì Cố Nguyên, tiền này tôi không thể nhận!

Nhưng bàn tay tôi đã không nghe theo lý trí nữa rồi, theo bản năng muốn nhận tấm séc kia.

Nhưng mà, hai tay tôi còn chưa sờ được vào tấm séc, cửa lớn bị đá bật mở tung.

Cố Nguyên đã đến…

10
“Cha, dì, hai người làm gì?! Không cần dùng tiền để ép buộc Vân Tiêu!” Cố Nguyên nổi giận đùng đùng bước tới trước mặt tôi, đoạt lấy tấm séc xé thành mảnh vụn.

Một khắc đó, lòng tôi đau như dao cắt.

Tôi nhanh chóng giải thích: “Cố Nguyên, anh đừng hiểu lầm, bác trai cũng chưa làm gì em cả.”

Người đả kích tôi, chỉ có mẹ kế nhà anh thôi.

Cố Nguyên lại tức giận chất vấn: “Cha, đừng dùng những đồng tiền bẩn thỉu của cha chèn ép Vân Tiêu, cô ấy không phải người như vậy! Không phải cái gì cũng giải quyết được bằng tiền!”

Quả thật, không phải điều gì cũng giải quyết được bằng tiền.

Nhưng nếu không có tiền, thì cuộc sống sẽ rất chật vật.

Cha Cố cả giận: “Cố Nguyên, hiếm khi anh trở về được một lần đã muốn tranh cãi với tôi sao? Cô gái anh thích này, chẳng qua cũng chỉ đến vậy.”

Không có gì đau hơn điều này, lời đánh giá của ông ta đã khiến tôi tổn thương.

Ông ta châm chọc tôi vừa thấy tiền mắt đã sáng lên.

Cố Nguyên vẫn bảo vệ tôi như cũ: “Vân Tiêu không phải cô gái ham phú phụ bần, khi cô ấy kết hôn với tôi cũng không hề biết gia thế của tôi như nào.”

Mẹ kế lớn tiếng đáp lại: “Vậy chúng ta ở đây ba mặt một lời, hỏi lại cô ta, muốn tiền, hay muốn người?”

Cố Nguyên cũng nhìn về phía tôi, ánh mắt ngập tràn kỳ vọng. Vẻ mặt của anh ta tựa như một con chó to xác khao khát được yêu thương.

Giây phút đó, tôi hạ quyết tâm.

Tôi không cần chi phiếu hay séc gì cả.

Lòng tôi đau đến nhỏ máu.

“Cố Nguyên, nếu đây không phải nhà anh, vậy trở về nhà của chúng ta thôi.”

Cố Nguyên nắm tay tôi thật chặt: “Được, chúng ta trở về.”

Chúng tôi xoay người rời đi.

Cha Cố vội vàng đuổi theo: “Cố Nguyên, tôi là cha anh, anh không thể cứ thế mà đi!”

Cố Nguyên dừng lại, ngữ khí kiên định: “Cha, chuyện hôm nay con không muốn gặp lại thêm lần nào nữa. Nếu hai người còn làm Vân Tiêu tổn thương, chúng ta liền cắt đứt quan hệ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play