1
Tôi và Lưu Kiến Châu đã yêu nhau được bảy năm, cuối cùng cũng bàn tính đến chuyện làm đám cưới.
Buổi tối, tôi đặt trước chỗ tại một nhà hàng cao cấp.
Vừa vào cửa tôi mới biết mẹ chồng tương lai Lý Thúy Anh không chỉ tới một mình. Chị gái của bạn trai, cả bạn trai tinh anh của chị ta cũng có mặt, tổng cộng có năm người.
Lý Thuý Anh nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
Trước tiên, bà ta điểm tên tôi: “Vân Tiêu, chị gái của Kiến Châu sắp tới cũng sẽ kết hôn, bên đằng trai đưa ra sính lễ một trăm vạn. Hiện giờ nam nữ bình đẳng, bên nhà cô cũng bỏ ra tiền hồi môn một trăm vạn đi.”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Trước cuộc hẹn này, Lưu Kiến Châu không hề nói như vậy.
“Dì à, theo kế hoạch trước kia của bọn cháu là dựa theo tập tục của địa phương, Kiến Châu ra sính lễ hai mươi vạn, hồi môn của cháu hai mươi vạn, sau đó góp tiền đặt cọc để mua một căn nhà tân hôn.”
Lý Thuý Anh bất mãn: “Đó là trước kia, hiện giờ tình hình thay đổi rồi. Bất động sản rớt giá như vậy, ai còn dám mua nhà nữa? Vẫn là giữ tiền có lợi hơn. Hơn nữa, Kiến Châu sau khi kết hôn ở nhà cô, tương đương với ở rể. Một trăm vạn cô đưa tôi coi như tiền bồi thường mà thôi.”
Tôi cố gắng kìm chế: “Muốn cháu bỏ ra một trăm vạn cũng được, nhưng tiền lương của Lưu Kiến Châu chỉ có ba ngàn, anh ấy có thể đưa ra sính lễ một trăm vạn không?”
Lý Thuý Anh không phục, chỉ vào người đàn ông có vẻ tinh anh ngồi cạnh tôi: “Người này là Cố Nguyên, Cố đại luật sư, tự mở văn phòng luật sư của mình. Cậu ấy kết hôn với chị gái Kiến Châu và sẽ bỏ ra một trăm vạn tiền sính lễ, đến lúc đó sính lễ của Kiến Châu không phải có rồi sao?”
Tôi nghe ra, cũng tức giận mà bật cười, “Nói cách khác, tôi bỏ ra một trăm vạn hồi môn, anh rể tương lai bỏ ra một trăm vạn sính lễ. Còn Lưu gia các người thì sao? Đẻ ra được một cặp chị em, ở giữa nhận tiền, đúng là có lãi mà!”
Lý Thuý Anh nóng nảy: “Làm sao nói như vậy được. Con gái châu báu nhà tôi là vô giá!”
Tôi trợn mắt: “Vâng, chúng tôi là người ngoài, không đáng một xu.”
Người đàn ông tinh anh nghe vậy không tự nhiên mà ho khan hai tiếng.
Chị gái Lưu Kiến Châu, Lưu Linh Linh lập tức đưa khăn giấy tới: “Cố Nguyên, anh không sao chứ?”
Tôi lại trừng mắt nhìn bạn trai: “Lưu Kiến Châu, anh nói sao?”
Lưu Kiến Châu không dám nhìn tôi.
Anh ta ấp úng: “Vân Tiêu, mẹ anh nói đúng đấy, không phải em còn có một căn nhà lớn không dùng đến sao? Vừa vặn đem bán đi là…”
Hai mắt tôi tối sầm, suýt chút nữa tăng xông.
“Lưu Kiến Châu, đúng là hôm nay tôi mới chính thức biết con người anh ra sao.”
2
Năm hai đại học, tôi và Lưu Kiến Châu bên nhau.
Tôi từng là thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật.
Đáng tiếc sau đó gia đạo sa sút, việc kinh doanh của cha mẹ thất bại, lần lượt bị bệnh rồi qua đời.
Bọn họ để lại hai căn nhà, một căn biệt thự độc lập và một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố.
Hai năm nay, tuy tình hình bất động sản không được khả quan, nhưng cũng đủ để tôi trải qua cuộc sống không thiếu thốn.
Thời còn học đại học, Lưu Kiến Châu say tôi như điếu đổ, ôn nhu săn sóc.
Tôi do dự rất lâu mới chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.
Gia cảnh Lưu Kiến Châu không tốt, cha mất sớm, trên anh ta còn có một chị gái.
Một nhà ba người bọn họ chung sống trong căn nhà khá chật hẹp tồi tàn.
Tôi không chê gia cảnh anh ta, chỉ nói sau khi kết hôn có thể ở nhà của tôi.
Nhưng mẹ anh ta lại cho rằng, như vậy tức là anh ta ở rể, nhà gái phải đáp lại bằng sính lễ thật hậu hĩnh.
Từ trước tới giờ, tôi rất ít khi gặp Lý Thuý Anh, nước sông không phạm nước giếng.
Không nghĩ tới, vừa mới bàn đến chuyện đám cưới, bà ta liền lộ ra bản tính mẹ chồng tham lam.
Vậy mà lại dám đánh chủ ý lên căn biệt thự của tôi.
Tôi quyết đoán từ chối: “Dì à, biệt thự đã cho công ty mạng thuê rồi, không bán được. Hơn nữa đó là kỉ niệm cha mẹ để lại cho cháu, đời này, dù có thế nào cũng không thể bán!”
Sắc mặt Lý Thuý Anh âm trầm, đặt cốc nước “Cạch!” xuống bàn, “Cô còn dám nhắc tới cha mẹ cô? Không chừng bởi vì căn nhà đó phong thủy không tốt cho nên cha mẹ cô mới làm ăn thua lỗ, bị bệnh rồi ch/ết đấy!”
Câu này giống như mũi tên sắc bén đâm thẳng vào lòng tôi.
Tôi lập tức lửa giận công tâm, bị bà ta làm cho tức giận đến khó thở, nói cũng không ra lời.
Một bàn tay thon dài vận áo sơ mi vươn tới.
Là Cố Nguyên, anh ta rót cho tôi một chén trà.
Nói thật, Lưu Linh Linh đúng là rất may mắn. Cố Nguyên này ngũ quan anh tuấn, đường nét hoàn hảo, một đôi mắt đào hoa, dịu dàng lại nội liễm.
Nhưng hiện tại tôi không rảnh để thưởng thức.
Tôi còn chưa tính đến anh ta đâu.
Trẻ tuổi như vậy mà giả danh người giàu có làm gì, há miệng ra nói sẽ đưa một trăm vạn sính lễ, chiếc áo sơmi trên người anh ta cũng chỉ mấy trăm tệ thôi nhỉ?
“Không cần anh quan tâm, đừng giả mù sa mưa!” Tôi tức giận đẩy tay Cố Nguyên, nước trà sóng sánh làm ướt tay áo anh ta.
“Hừ, cô thật không biết phép tắc gì cả.” Lưu Linh Linh lập tức lấy khăn tay lau cho anh ta.
Cố Nguyên nhẹ nhàng tránh đi, “Không cần đâu, không sao.”
Lưu Kiến Châu vội vàng hoà giải: “Mẹ à, mẹ đừng đề cập đến cha mẹ Vân Tiêu được không, đây là vết sẹo trong lòng cô ấy.”
Lý Thuý Anh nhận thấy bà ta quả thật quá khích, điều chỉnh ngữ khí: “Tôi không có ý đó, chỉ là tôi lo lắng hai đứa trẻ tuổi… Kiến Châu, sau khi con kết hôn sẽ đến nhà Vân Tiêu ở, mẹ và chị con còn phải sống ở căn nhà ọp ẹp kìa. Nếu Vân Tiêu bán căn biệt thự kia đi là có thể mua cho chị gái con một căn hộ rồi. Con bé chăm sóc con từ nhỏ, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì…”
Lý Thuý Anh càng nói, lòng tôi càng lạnh.
Con gái bà ta không dễ dàng, còn tôi, một đứa con gái đã mất cả cha lẫn mẹ, chẳng lẽ dễ dàng?
Tôi cố dằn lại, đứng lên: “Cháu xin lỗi, dù dì có nói thế nào cháu vẫn chỉ có câu nói đó, nhất quyết không bán nhà!”
Lý Thuý Anh cũng bật dậy: “Không bán nhà thì cô cũng đừng mong kết hôn! Con trai tôi là sinh viên trường danh tiếng, dáng vẻ cũng đẹp trai. Nó cưới cô, một đứa con gái tuyệt dòng tuyệt giống còn khiến cô cảm thấy ấm ức sao?”
“Không cưới thì không cưới! Sau này dì cứ dán thông tin của Lưu Kiến Châu ở góc hẹn hò trong công viên, để xem người ta nói thế nào! Muốn đòi sính lễ của con dâu, đúng là không biết xấu hổ!”
Lý Thuý Anh bùng nổ: “Cô còn dám mắng tôi à? Sao mồm miệng cô lại ác độc như vậy?”
Tôi không muốn tốn thời gian vô nghĩa với bà ta, xoay người bỏ đi.
“Vân Tiêu, em chờ đã!” Lưu Kiến Châu muốn đuổi theo.
Lý Thuý Anh lập tức ôm ngực, dáng vẻ thống khổ: “Ui da, con trai, mẹ không ổn rồi! Mẹ sắp tức ch/ết rồi, mẹ lên cơn đau tim không thở nổi.”
Bà ta lớn giọng hét sang sảng, vừa nhìn là biết đang giả vờ.
Lưu Kiến Châu rơi vào tình thế khó xử.
Đồ bỏ đi! Tôi thầm mắng trong lòng.
“Lưu Kiến Châu, nếu hôm nay anh đứng về phía mẹ anh, chúng ta lập tức chia tay.” Tôi lạnh lùng.
Lý Thúy Anh lại rên lên hừ hừ.
Lưu Kiến Châu đành nói với tôi: “Vân Tiêu, em về trước đi, anh phải đưa mẹ anh đến viện đã.”
“Lưu Kiến Châu, đồ ngu si này, chúng ta chia tay!” Tôi ôm một bụng oán khí, không còn chút hi vọng nào với anh ta, lập tức rời đi.