3
Sắc trời dần tàn, tôi đi lang thang trên đường.

Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng, tôi đi tới một quán bar quen thuộc

Lưu Kiến Châu gọi điện thoại liên tục, tôi đều không nghe.

Tôi đi vào quán bar, gọi liền mấy ly Vodka nồng độ cao.

Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ vang lên, những người trẻ tuổi xung quanh điên cuồng nhảy nhót, cũng dần cuốn hút tôi.

Tôi dần quên đi ấm ức ban ngày phải chịu.

Kỳ thật trong quá khứ, khi gia cảnh còn khá giả, tôi cũng thường tới nơi đây chơi bời.

Sau này, khi phá sản, cho dù vẫn có thể tiêu xài, nhưng tôi đã không còn tâm trạng nữa.

Tối nay, tôi quyết định phóng túng một lần.

Tôi đang đắm chìm trong bi thương, đột nhiên có một ông chú xa lạ tới gần: “Tiểu thư, em đang không vui sao? Thất tình phải không? Để anh chơi cùng em nhé.”

Đúng thế, tôi không vui, tôi thất tình, tôi muốn tìm người để giải khuây.

Nhưng không có nghĩa là ai tôi cũng “ăn”.

Ông chú trước mắt râu ria xồm xoàm, mặt đầy dầu mỡ, chỉ khiến tâm tình của tôi càng kém.

Khi ông ta có ý đồ lại gần tôi, tôi giận tím người.

Tôi mạnh mẽ giơ chiếc ly trên tay lên, hung hăng ném về phía ông ta: “Muốn chạm vào tôi? Một củ khoai tây xấu xí như ông cũng đáng sao?”

“Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Lão dê già hung hăng lao tới, giơ tay lên muốn đánh tôi.

Tôi đang định phản kích, một người đàn ông trẻ đột nhiên lao tới, che chở trước mặt tôi. Người này mặc áo sơ mi trắng, sức lực rất lớn.

Anh ta túm lấy tay ông chú dê già kia, một cú vật tay lưu loát đẹp mắt, khiến ông ta nặng nề ngã xuống đất.

“Ôi chao, đau chết mất, gãy xương tôi rồi.” Lão dê già đứng lên, trợn mắt hỏi người đàn ông: “Mày là thằng nào, có liên quan gì đến con khốn này?!”

Vị cứu tinh của tôi chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

Ngay sau đó, anh ta lại túm lấy tay tôi kéo tôi ra khỏi quán bar, đi tới gara, nhét tôi vào trong xe.

Thế giới trở nên hoàn toàn im lặng.

“Vân Tiêu, rốt cuộc em uống bao nhiêu rồi?” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo chút trách cứ.

Ánh đèn mờ nhạt, tôi chìm trong men say, đầu óc mông lung.

Nhìn đến người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, tôi nói năng không rõ ràng: “Cảm ơn… Cảm ơn anh, anh hùng… A, không đúng, anh trai nhỏ à, trông anh thật đẹp trai, vừa miệng dễ ăn nha…”

Có thể khẳng định chắc chắn rằng, anh ta hoàn toàn hợp gu tôi, càng nhìn càng vừa mắt.

Tôi không nhịn được nữa, túm lấy áo sơ mi anh ta.

“Vân Tiêu, đừng làm loạn.” Anh ta rõ ràng kháng cự, cũng muốn đẩy tôi ra.

Tôi còn muốn tiếp tục, nhưng tiếc thay, dây an toàn đã hạn chế hành động của tôi.

Trong lúc hoảng hốt, anh ta đưa tôi về nhà.

Anh ta nắm tay tôi, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trong lòng tôi buồn bực, hình như tôi chưa từng nói cho anh ta địa chỉ nhà mình cơ mà?

Làm sao anh ta biết được?

Đại não ngập trong men rượu không thể tập trung suy nghĩ. Tôi chỉ có cảm giác, hình như được anh ta ôm vào trong ngực, xuyên qua cửa tiểu khu đi vào thang máy.

Anh ta lấy chìa khoá từ trong túi áo tôi, mở cửa.

4
Sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Mở mắt ra, nhìn thấy quanh một vòng, chậm rãi nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Tranh cãi, ấm ức, chia tay.

Uống rượu, đánh nhau, đàn ông.

Tôi khủng hoảng.

Chẳng lẽ tôi gặp phải tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết? Sau khi uống rượu thì, ờm, 419 với một vị tổng giám đốc bá đạo…?

Này cũng quá khó tin đi.

Tiểu thuyết cảm động lắm, nhưng thực thế thì cảm lạnh. Nếu người hôm qua không phải tổng giám đốc bá đạo mà là một người đàn ông xấu xí thì tôi phải làm sao?

Trong lúc rối rắm, tôi không nhịn nổi mà thét chói tai: “Giời đất ơi….”

Nhưng tiếng thét của tôi lập tức im bặt. Bởi cửa nhà tôi bị mở ra.

Người mở cửa cao lớn anh tuấn. Anh ta vừa mới tắm rửa, thay một chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn mới.

Từ đã, sơ mi trắng?

Nhìn qua sao lại quen mắt thế nhờ?

Tôi nói theo bản năng: “Anh trai, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười cực khẽ: “Em gái, trí nhớ của em chỉ tồn tại trong bảy giây thôi sao? Chiều qua chúng ta cùng nhau dùng bữa tại nhà hàng, tôi còn rót trà cho em nữa mà?”

“Anh… Anh là Cố Nguyên? Không phải anh là bạn trai của Lưu Linh Linh sao?”

Cố Nguyên trả lời: “Thật khéo, chiều qua tôi cũng chia tay với cô ấy rồi.”

“Vì sao?” Tôi khó hiểu.

Cố Nguyên cười, “Lí do cũng như em thôi, tôi không thể chi ra một trăm vạn sính lễ.”

Tôi cảm thấy ngoài ý muốn: “Làm sao có thể? Không phải anh tự mở văn phòng luật sư à?”

Cố Nguyên nói: “Văn phòng luật của tôi mới gây dựng thời gian gần đây thôi, còn chưa kiếm được, không những thế phải nướng vào không ít tiền đầu tư.”

Nói cách khác, anh ta còn túng bấn hơn tôi.

Nhất thời, tôi có cảm giác về sự ưu việt.

Tôi bắt đầu “hưng sư vấn tội”: “Ai cho phép hôm qua anh ở lại nhà của tôi? Đúng rồi, anh có làm gì có lỗi với tôi… Anh phải chịu trách nhiệm!”

Sau khi nói câu đó xong, tôi lập tức thẹn thùng.

Anh ta nhẹ nhàng cười, nhìn tôi sâu xa: “Em thấy sao?”

Nhưng mà, không có chuyện gì xảy ra cả.

Toàn thân tôi vẫn mặc đồ nghiêm chỉnh, là bộ quần áo từ tối qua.

Cố Nguyên nhìn tôi chằm chằm, mỉm cười: “Ngay cả quần áo của em tôi còn chưa cởi, còn có thể làm gì có lỗi với em được? Vân tiểu thư, độ tự luyến của em cũng cao thật.”

Đáng ghéc.

“Mau đi tắm rửa đi.” Anh ta kéo tôi đứng lên, nói chân thành: “Yên tâm đi, tôi không hứng thú với những cô gái thất tình suy sụp phải đến quán bar mượn rượu giải sầu.”

Tên đàn ông này, anh ta mắng tôi là ma men đấy à?

Tôi không chịu thua: “Đừng tìm cớ thoái thác, cô gái trẻ trung xinh đẹp như tôi mà anh còn không động lòng, chẳng lẽ anh…có vấn đề?”

Lời còn chưa dứt, tôi liền cảm thấy xấu hổ.

Cố Nguyên bước tới gần, anh ta ngồi xuống cạnh tôi, tôi lập tức có cảm giác bị áp bức.

Không hiểu vì sao, tim tôi đột nhiên đập nhanh không khống chế được.

Không thể không thừa nhận, trên người anh ta có một thứ mị lực khiến người ta không thể kiềm chế.

Cố Nguyên nói: “Tôi có vấn đề gì không, chỉ cần vợ tương lai của tôi biết là đủ. Sao? Em cũng muốn biết à?”

Tôi sợ tới mức lập tức lắc đầu: “Không, thực sự không cần. Tôi có bạn trai… bạn trai cũ rồi, không hám chuyện xằng bậy lăng nhăng.”

Cố Nguyên rút di động ra, quơ quơ trước mặt tôi, anh ta điềm nhiên nói: “Bạn trai cũ của cô, tối hôm qua gọi hơn một trăm cuộc. Tôi thấy phiền quá nên chặn số anh ta rồi.”

Tôi tức giận: “Sao anh dám xem trộm điện thoại tôi?”

Chẳng qua, nhắc tới Lưu Kiến Châu, tôi lại càng bốc lửa giận ngùn ngụt.

Tôi hỏi Cố Nguyên: “Làm sao anh quen Lưu Linh Linh thế?”

Cố Nguyên trả lời không dấu giếm: “Đồng nghiệp giới thiệu, mới gặp một lần.”

Tôi nhíu mày: “Mới gặp một lần đã bàn đến chuyện cưới xin? Anh thiếu tiền đến vậy sao?”

Cố Nguyên cười không quan trọng: “Sao đâu, dù sao tôi hiện tại không nhà không xe.”

Tôi lại hỏi: “Cha mẹ anh thì sao? Họ mặc kệ anh không quản gì sao?”

Anh ta cười khổ: “Cha tôi lấy vợ bé, tôi bị đuổi khỏi nhà.”

Tôi hơi thương hại: “Anh thật thảm. Nếu không có tiền thì cần gì phùng má giả làm người mập? Còn hét to sính lễ cưới vợ cái gì?”

Anh ta cười nhạt nhẽo: “Đàn ông mà, đến ch//ết vẫn sĩ diện.”

Nụ cười của Cố Nguyên như tỏa nắng, sáng bừng.

Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp, nói theo bản năng: “Dù sao anh cũng “ăn cơm mềm”, tôi lại vừa có nhà vừa có xe, không bằng hai chúng ta kết hôn đi? Tôi không cần sính lễ, anh cũng không đòi hỏi hồi môn, miễn cho có kẻ ở giữa kiếm chênh lệch, thấy sao?”

Cố Nguyên ngây người.

Tôi cũng bị chính mình dọa sợ, “Ách, nếu anh không muốn thì thôi, coi như tôi nói đùa vậy.”

Vẻ mặt anh ta lập tức trở nên rất nghiêm túc: “Chuyện lớn như kết hôn làm sao có thể tùy tiện coi như nói đùa được.” Sau đó lập tức bổ sung: “Tôi đồng ý.”

Tôi kinh ngạc: “Hả? Đồng ý?”

Cố Nguyên đứng lên, nói chắc nịch: “Đi thôi, chúng ta lập tức đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play