5
Đến khi nhận giấy chứng nhận, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Không nghĩ tới một tờ giấy màu đỏ gắn kết hai con người cả đời chỉ cần mất mười phút là có.
Cố Nguyên cầm cả hai tờ chứng nhận, nói sẽ giữ giúp tôi.
Tôi kháng nghị: “Mỗi người giữ một bản không được à?”
Anh ta nói rất chân thành: “Tôi thay em giữ, dù sao từ nay về sau cũng không cần dùng tới.”
Tôi phản bác: “Đến khi ly hôn thì sao? Lúc đó cần phải dùng đấy.”
Sắc mặt Cố Nguyên trầm xuống: “Đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn. Đã bước chân lên thuyền của tôi thì đừng nghĩ tới chuyện đi xuống.”
Lúc này, điện thoại tôi vang lên, là cuộc gọi từ công ty, tôi mới muộn màng phát hiện ra bản thân đã bỏ bê công việc cả nửa ngày.
Tôi hoảng hốt kêu: “Chết rồi, tôi còn phải đi làm!”
Cố Nguyên gật gật đầu: “Cùng nhau đi đi, tiện đường.”
Tôi từ chối: “Không cần đâu, tốt nhất tôi tự đi, chẳng may bị đồng nghiệp nhìn thấy lại bàn tán về tôi.”
Cố Nguyên giảo hoạt cười: “Ý của tôi là, em đưa tôi đi làm, vừa lúc tiện đường. Là vợ rồi, tất nhiên sẽ phụ trách chăm sóc chồng mình, đúng không?”
Tôi không biết nói gì.
Người đàn ông này đúng là đã tu luyện thành tinh rồi.
Tôi hoài nghi sâu sắc, rốt cuộc ai mới là trụ cột gia đình đây?
Buổi chiều, khi tới công ty, tôi vẫn luôn bứt rứt không yên.
Quả nhiên, có mấy “camera chạy bằng cơm” chú ý tới việc tôi đưa Cố Nguyên đi làm.
Có người hỏi: “Vân Tiêu à, soái ca đi cùng cô là ai thế? Là khách hàng sao? Rất đẹp trai nha! Vì sao Lưu Kiến Châu không đưa cô đi làm?”
Người đồng nghiệp này là bạn học cùng đại học của tôi, anh ta cũng quen Lưu Kiến Châu.
Chuyện ở công ty tôi, nếu anh ta đã biết, chẳng khác nào Lưu Kiến Châu cũng biết.
Quả nhiên, khi tan làm, vừa mới ra khỏi cửa công ty, Lưu Kiến Châu đã xuất hiện. Hắn một mực đứng dưới lầu chờ tôi.
Lưu Kiến Châu thấy tôi, vội vàng xin lỗi: “Vân Tiêu, xin lỗi em, hôm qua là mẹ anh vội vàng lo chuyện đám cưới của hai đứa mình nên nói chuyện hơi quá, khiến em tổn thương. Nhưng mẹ anh không có ý xấu, bà ấy chỉ muốn anh và chị gái có thể mau chóng kết hôn cho nên mới đòi sính lễ và hồi môn cao như vậy. Chuyện này, chúng ta có thể bình tĩnh bàn bạc lại.”
6
Lưu Kiến Châu rất gấp gáp.
Nhưng tôi biết, anh ta muốn níu kéo tôi cũng không phải vì yêu tôi đậm sâu.
Thứ anh ta muốn luyến tiếc, là của hồi môn của tôi.
Trước đây Lưu Kiến Châu vẫn phải thuê phòng ở. Từ sau khi chúng tôi tính đến chuyện đám cưới, hắn không gia hạn hợp đồng thuê nhà nữa, một lòng chờ để dọn vào nhà tôi.
Hiện tại, hợp đồng thuê nhà đã hết hạn, hôn sự cũng thất bại, hắn không có chỗ ở, chỉ có thể quay về cùng mẹ và chị gái chen chúc trong căn nhà nhỏ.
Lúc trước hắn theo đuổi tôi, có lẽ thật sự xuất phát từ yêu thích.
Nhưng lý do thật sự khiến hắn quyết định cưới tôi, là bởi vì tôi có hai căn nhà.
Giờ phút này, hắn càng sốt ruột, tôi lại càng thất vọng.
Tôi ngắt lời hắn: “Lưu Kiến Châu, bây giờ anh nói những lời này có ý nghĩa gì? Tôi với anh đã chia tay từ hôm qua rồi!”
Lưu Kiến Châu không cam lòng: “Em nói chia tay nhưng anh không đồng ý! Vân Tiêu, anh thật lòng yêu em! Chúng ta đã kết giao nhiều năm như vậy, tình cảm bền chặt sâu sắc, nói chia tay là chia tay sao?”
Tôi hừ lạnh: “Đừng chơi chiêu đánh bài tình cảm với tôi. Tôi nói lại lần nữa, tôi không thích anh, cũng không bao giờ kết hôn cùng anh. Còn nữa, cho dù bất động sản rớt giá đến đóng băng, tôi cũng tuyệt đối không bán nhà. Nếu tôi không có hai căn nhà, Lưu Kiến Châu, anh tự thành thật với chính mình xem, liệu anh có còn muốn cưới tôi không?”
Lưu Kiến Châu bất mãn: “Nhà, lại là nhà! Vân Tiêu, nếu em thật sự yêu anh, làm sao nhẫn tâm nhìn cảnh mẹ anh ở trong căn nhà lụp xụp như vậy? Anh biết em lưu luyến biệt thự, nhưng mà, tình cảm liệu đáng được mấy đồng?”
Hắn còn cố khuyên nhủ tôi: “Vân Tiêu, em bán căn biệt thự đi, đổi thành hồi môn. Chúng ta có thể dùng làm vốn khởi nghiệp kinh doanh, cũng có thể mua nhà mới. Tóm lại, chắc chắn em sẽ không lỗ đâu.”
Tôi nhịn không được mà trợn mắt: “Trước khi kết hôn anh không kiếm nổi một trăm vạn, chờ kết hôn xong anh còn muốn khởi nghiệp? Anh tính cũng hay quá nhỉ?”
Lưu Kiến Châu thẹn quá hóa giận: “Em chê anh nghèo, chê anh không có tiền đúng không? Vân Tiêu, em không phải đã tìm được một tên “trai bao” rồi chứ?”
Quả nhiên, hắn đã biết.
Tôi cũng không giấu diếm: “Đúng vậy, tôi có người mới rồi. Anh ấy đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, trắng trẻo tuấn tú hơn anh gấp trăm ngàn lần!”
Lưu Kiến Châu túm lấy tôi, nghi ngờ: “Anh không tin! Nói cho anh biết, tên “trai bao” kia là ai?!”
Lúc này, một bàn tay to rộng vươn tới gỡ Lưu Kiến Châu ra.
Là Cố Nguyên.
Anh ta nhìn Lưu Kiến Châu đầy khiêu khích: “Nghe nói cậu tìm tôi? Có chuyện gì thế?”
“Anh… Anh chính là tên “trai bao” mà Vân Tiêu nuôi sao?” Lưu Kiến Châu trợn mắt, không biết là do tức giận hay do ngạc nhiên.
Đúng là cẩu huyết.
Tôi đứng một bên, khẽ giật ống tay áo Cố Nguyên: “Chồng ơi, chúng ta về nhà đi, đừng để ý kẻ điên nói lung tung.”
Giọng nói tôi ngọt như tẩm mật, mục đích chính là muốn chọc giận Lưu Kiến Châu.
Cố Nguyên sửng sốt, đáy mắt hiện lên ý cười thỏa mãn không hề che giấu.
“Tên họ Cố kia, mày lại dám đào góc tường nhà ông!” Lưu Kiến Châu như đầu trâu mặt ngựa, nắm đấm hướng về phía Cố Nguyên.
“Cố Nguyên, cẩn thận!” Tôi hét to.
Nhưng lo lắng của tôi hoàn toàn dư thừa.
Lưu Kiến Châu còn chưa đụng tới Cố Nguyên, đã bị anh ta nhấc chân đá bay xa cả ba thước.
“Ai nha, đau, đau chết ông mày rồi!” Lưu Kiến Châu quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.
Cố Nguyên nắm chặt tay tôi, lạnh lùng cảnh cáo hắn: “Còn dám quấy rầy vợ tôi, tôi sẽ khiến anh ngồi sau song sắt!”
Lưu Kiến Châu không đáp lại.
Cố Nguyên là luật sư, hắn biết rõ, Cố Nguyên tuyệt đối có năng lực này.