7
Sau khi rời khỏi công ty, Cố Nguyên lái xe. Nhưng đường anh ta đang đi hoàn toàn lạ lẫm.
Tôi hỏi Cố Nguyên: “Vì sao không về nhà? Anh muốn đi đâu?”
Anh ta nói: “Đến nhà tôi trước đã.”
Tôi nghi hoặc: “Không phải anh nói anh không nhà không xe sao?”
Anh ta cười: “Đúng vậy, là căn phòng trước đây tôi thuê. Bây giờ kết hôn rồi, sau này đã có mái ấm, tất nhiên phải tới dọn đồ tới sống cùng em chứ.”
Tôi châm chọc: “Chuyện “ăn cơm mềm” này, anh thật không ngại ngùng gì nhỉ?”
Cố Nguyên cười to. “Tất nhiên là không ngại gì rồi. Dù sao, anh ở rể, em kiếm được một ông xã đẹp trai bất khuất nhường này, không thể nào đến cả chỗ che mưa tránh gió cũng không cung cấp chứ?”
Tôi đã biết, chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là kẻ khác.
Rất nhanh, tôi theo Cố Nguyên về căn phòng anh ta thuê.
Nhưng khi đến nơi tôi lại thở dài, phiền toái lại tới rồi.
Một cô gái trẻ đang đứng khóc trước cửa phòng Cố Nguyên, chính là Lưu Linh Linh, chị gái Lưu Kiến Châu.
Chỉ có thể nói tốc độ Lưu Kiến Châu đúng là nhanh như tên bắn, mới chỉ nửa tiếng trôi qua đã kéo được chị gái mình tới làm viện binh.
Trong quá khứ, mỗi lần gặp tôi, Lưu Linh Linh đều bày ra dáng vẻ bà cô tổ trong nhà, hất hàm sai khiến đủ kiểu.
Tôi đã nghĩ, lần gặp mặt này chắc chắn là một hồi long trời lở đất.
Nhưng không ngờ hôm nay Lưu Linh Linh lại dịu dàng khác thường.
Cô ta chạy tới bên Cố Nguyên, khóc lóc kể lể: “Cố Nguyên, ngày hôm qua anh nói chia tay, em biết chỉ là lời nói lúc giận thôi. Thật xin lỗi, em không cần sính lễ, chúng ta làm lành với nhau, được chứ?”
Cố Nguyên nhíu mày: “Sao? Em trai cô Lưu Kiến Châu không báo với cô là tôi đã kết hôn với Vân Tiêu rồi ư?”
Lưu Linh Linh bị ê mặt, rốt cuộc không thể giả làm thục nữ được nữa.
Cô ta chỉ vào mặt tôi chửi bới: “Em không tin, làm sao anh lại cưới một đứa con gái tuyệt dòng tuyệt giống chứ?”
Cố Nghiêm lạnh mặt: “Cô ấy không phải. Cho dù cả nhà cô tuyệt dòng tuyệt giống tuyệt hậu tuyệt tự, cô ấy chắc chắn không.”
Lưu Linh Linh biết bản thân đã lỡ lời, nhanh chóng giải thích: “Không, Cố Nguyên, em không có ý đó, em chỉ không thể tin…”
Cố Nguyên lấy chứng nhận kết hôn ra: “Cô không tin tôi, chẳng lẽ cái này cũng không tin sao?”
Lưu Linh Linh nhìn thấy chứng nhận, khiếp sợ đến không nói lên lời. Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, hằm hằm oán giận: “Không thể nào! Cho dù anh không thích tôi, cũng không thể vừa mắt thứ con gái như Vân Tiêu chứ?!”
Lời này, tôi không nghe nổi.
Tôi bất mãn: “Dựa vào đâu mà Cố Nguyên không thể vừa mắt thứ con gái như tôi? Không đúng, tôi thế nào, ra sao, chỉ cần tôi thích là được, đừng hòng ai bắt bẻ đánh giá ép buộc tôi.”
Cố Nguyên cười: “Dù em có thế nào anh cũng thích.”
Lưu Linh Linh đột nhiên bị thồn “cơm chó” đến phát điên. Cô ta gào lên: “Vân Tiêu! Cô nghĩ là Cố Nguyên thật lòng yêu thương cô sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù Cố Nguyên kết hôn với cô, anh ta cũng sẽ không bao giờ yêu cô! Bởi vì trong lòng anh ta vẫn luôn có hình bóng của mối tình đầu, ánh trăng sáng của anh ta!”
“Hả?” Tôi giật mình.
“Lưu Linh Linh! Đừng nói lung tung!” Cố Nguyên cảnh cáo.
Lưu Linh Linh đắc ý: “Cố Nguyên thích một cô gái, ảnh chụp của cô gái đó luôn được anh ta giữ gìn cẩn thận suốt nhiều năm. Vân Tiêu, cô chỉ là thế thân của cô gái kia thôi. Trong lòng Cố Nguyên, cô chẳng là cái thá gì!”
Lưu Linh Linh bỏ lại những lời này, sau đó khóc lóc chạy đi.
Tâm tình tôi vẫn ít nhiều nổi lên gợn sóng. Có chút ngoài ý muốn, có chút phức tạp, lại thêm một chút cảm giác đau đớn khi bị lừa.
Cố Nguyên ôm tôi: “Vân Tiêu, đừng nghe lời cô ta nói, anh không có mối tình đầu gì cả.”
Tôi ra vẻ sảng khoái không để ý: “Không sao cả, dù sao chúng ta vừa kết hôn thôi, luật pháp cũng không quy định trước khi kết hôn không được có mối tình đầu. Chỉ cần sau khi kết hôn anh không dây dưa gì là được. Chuyện anh thích ai, với tôi mà nói không quan trọng. Ai mà không có người mình từng thầm thích chứ.”
Cố Nguyên không vui: “Em cũng có? Em từng thích ai?”
Tôi cố ý chọc giận anh ta: “Tôi lại nói cho anh biết đấy?”
Cố Nguyên không nói thêm gì nữa, nhưng sắc mặt trầm hẳn xuống.
Sau đó, anh ta gọi điện cho dịch vụ chuyển nhà.
Trong suốt quá trình chuyển đồ, bận lên bận xuống, nhưng chúng tôi đều yên lặng, không hề nói với nhau thêm lời nào.
Rất nhanh đã tới nhà tôi.
Nhà tôi là một căn hộ bốn phòng, một phòng sách, một phòng khách, hai phòng ngủ.
Tôi bấn loạn, không biết làm sao nói với anh ta.
Tuy rằng chúng tôi đã kết hôn, nhưng tôi không muốn ở chung phòng với Cố Nguyên.
Cố Nguyên biết rõ tâm tư của tôi, nhưng lại không nói gì.
Anh ta nói với người của công ty chuyển nhà: “Đem đồ của tôi tới phòng ngủ cho khách là được.”
Rốt cuộc, chúng tôi vẫn tách phòng ngủ.
8
Đúng vậy, tôi kết hôn với Cố Nguyên.
Chúng tôi đã trở thành người có gia đình.
Mặc dù đã kết hôn, nhưng trong cuộc sống dường như không có gì thay đổi nhiều.
Mỗi ngày, tôi vẫn đúng giờ đến công ty, Cố Nguyên cũng tới văn phòng luật sư như cũ.
Thân là đối tác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cố Nguyên không hề có quy luật, thường xuyên đến tận khuya mới về nhà.
Nhưng bất luận là đêm trước về muộn bao nhiêu, ngày hôm sau phải đi sớm cỡ nào, anh ta vẫn luôn làm bữa sáng cho tôi.
Từ bé tới lớn, tôi có một tật xấu, đó chính là nhịn ăn sáng. Từ khi có Cố Nguyên, ngay cả bệnh đau dạ dày đã hành hạ tôi dai dẳng cũng được cải thiện đáng kể.
Sau khi tan làm tôi sẽ tỉ mỉ chọn chút đồ trang trí nhà cửa, ví dụ như hoa tươi, mấy món đồ nhỏ mang về tân trang lại căn nhà của chúng tôi.
Thỉnh thoảng Cố Nguyên cũng sẽ tham gia cùng, giúp tôi bài trí.
Những ngày tháng bình thản trôi qua rất êm đềm.
Mãi cho đến có một ngày, khi tôi tan làm trở về, trước cửa nhà có một người phụ nữ tao nhã đang đứng chờ.
Bà ta đội một chiếc mũ dạ, chiếc vòng cổ kim cương lóe sáng, viên kim cương lớn bằng trứng chim bồ câu, giá trị ít nhất tám con số.
Bà ta mặc quần áo sang trọng, bộ trang sức của Chanel đeo trên người trị giá bằng tiền lương cả tháng của tôi.
Tóm lại, toàn thân bà ta viết lên mấy chữ “giàu sang phú quý.”
Vừa thấy tôi, bà ta nở nụ cười, đưa lời bình phẩm: “Khu này của cô đã quá cũ rồi, ít cây xanh, hành lang hẹp nát, không hứng được ánh sáng. Không hiểu sao Cố Nguyện lại chọn về đây. Phải rồi, tôi là mẹ kế của Cố Nguyên, cũng chính là mẹ chồng cô.”
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ Cố nguyên là một phú nhị đại ẩn thân?
Bà ta đến, mẹ chồng giàu có trong tiểu thuyết, thực sự đến rồi!
Mẹ kế thẳng thắn: “Đây không phải chỗ để hàn huyên. Cha Cố Nguyên muốn gặp cô, tôi chỉ đành tự mình đến mời.”
Tôi nở nụ cười.
Từ khi kết hôn tới giờ, Cố Nguyên chưa bao giờ đề cập tới cha mẹ anh ta.
Rất rõ ràng, Cố Nguyên không muốn gặp người nhà.
Hắn không muốn gặp, tôi tất nhiên sẽ không đi theo bà ta.
Cho nên, tôi kiêu ngạo định từ chối.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, mẹ kế liền tháo vòng trên cổ xuống, tiếc nuối nói: “Vốn tôi muốn tặng chiếc vòng này cho cô, coi như quà gặp mặt. Bây giờ nghĩ lại, như vậy quả là đã ấm ức cho cô rồi.”
Không cần đâu, “ấm ức” này tôi vui vẻ nhận.
Tôi lập tức sửa miệng, “Dì ơi, Cố Nguyên và bác trai nhất định hiểu lầm nhau. Chúng ta là người một nhà, không có chuyện gì mà gặp mặt không thể giải quyết. Nếu có thì cứ gặp vài lần là được.”
Mẹ kế vừa lòng nở nụ cười: “Nào, xin mời.”