11
Cố Nguyên nắm tay tôi, rất nhanh đã về đến nhà.

Anh ta giận dữ không nói một lời. Mới vừa mở cửa vào nhà, anh ta liền đè lên tôi, giống như dùng phương thức này để giải tỏa phẫn nộ.

Tôi khó thở, không khỏi có chút tức giận.

Tôi đẩy anh ta ra: “Cố Nguyên, anh bình tĩnh lại.”

Cố Nguyên trào phúng: “Sao? Em từ chối tôi là bởi vì không nhận được tiền sao? Đừng giả vờ, Vân Tiêu, vẻ mặt em khi nhìn tờ ngân phiếu kia giống như ruồi thấy mật, tôi mà đến chậm một bước, em đã bán tôi đi thẳng tay rồi.”

Hoá ra anh ta biết.

Tôi nhịn không được, bật khóc, “Cố Nguyên, vậy còn anh thì sao? Vì sao anh lừa tôi, nói anh là kẻ bần cùng tay trắng mà không chịu cho tôi biết cha anh làm ăn lớn như thế? Tôi đột nhiên bị nhà anh mời qua, chẳng lẽ tôi không sợ hãi sao?”

Nhìn nước mắt của tôi rơi xuống, Cố Nguyên lập tức luống cuống, “Em đừng khóc. Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi. Tôi không nói cho em biết, là vì muốn chân chính độc lập, tự gây dựng sự nghiệp bằng sức của mình.”

Tôi bịt tai lại: “Anh lừa tôi, chính là bởi vì không tin tưởng tôi. Anh đi đi, ngày mai chúng ta ly hôn.”

Cố Nguyên thiếu điều quỳ xuống: “Bảo bối của tôi ơi, tôi sai rồi, được chưa?”

Một tiếng “bảo bối” này vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ, lại tràn ngập nhu tình.

Tôi nhịn không được mà bật cười: “Tôi không phải bảo bối của anh, tôi là bảo bối của chính tôi.”

“Em là cục cưng của tôi! Chỉ một mình tôi!” Cố Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng chỉ cần em khóc là tôi sẽ không giận nữa.”

Nhưng lúc này, giọng của anh ta rất dịu dàng.

12
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi nhận được điện thoại từ nhà họ Cố.

Cha Cố Nguyên bị nhồi máu não, phải nhập viện.

Mẹ kế ở đầu bên kia khóc không thành tiếng: “Lão Cố tối hôm qua lại thức đêm làm việc, trời chưa sáng đã bị bệnh. Hai đứa mau đến xem ông ấy một chút đi, ông ấy một mực gọi tên Cố Nguyên.”

Cố Nguyên vẫn còn do dự, nhưng tôi lập tức quyết định thay: “Chúng tôi sẽ tới ngay.”

Tới bệnh viện, cha Cố vừa thấy Cố Nguyên lập tức rơi nước mắt.

Hoá ra khi bệnh tật ập đến, dù có là một người đàn ông sự nghiệp hùng mạnh cũng trở nên yếu ớt.

“Cha, cha đã nhiều tuổi rồi, làm sao còn đua đòi thức khuya với người trẻ làm cú đêm chứ.” Cố Nguyên ngoài miệng ghét bỏ, nhưng vẫn đi tới bên cạnh vỗ vỗ vai người đàn ông.

Cha Cố nhìn Cố Nguyên, lại nhìn tôi, áy náy nói: “Cố Nguyên, Vân Tiêu, thật xin lỗi, cha không nên quấy rầy cuộc sống của hai đứa. Dạo một vòng qua quỷ môn quan trở về cha mới thấy cuộc sống quý giá biết bao…”

Cố Nguyên đỏ mắt: “Cha bớt nói vài tiếng, mau nghỉ ngơi đi.”

Mẹ kế cũng đi tới, hai mắt đỏ bừng giải thích: “Vân Tiêu, xin lỗi, ngày hôm qua tôi không nên nhắm vào cô như vậy.”

Theo lý mà nói, nếu cha Cố thực sự xảy ra chuyện gì, thì vị mẹ kế này có thể nhận được không ít tài sản.

Nhưng hiện giờ, bà mẹ kế này không kịp trang điểm, một đêm xác xơ, nước mắt đã muốn khóc cạn.

Có thể nói, bà ta thật sự lo lắng cho chồng mình.

Chỉ dựa vào điểm này, cái nhìn của Cố Nguyên với bà ta thay đổi không ít.

Đương nhiên, khúc mắc muốn hòa giải là cần thời gian.

Nhưng may mắn, vẫn còn kịp.

Cho nên, tôi rộng lượng nói: “Không sao. Cháu hiểu, dì là quan tâm tới Cố Nguyên quá thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play