9
Những bí mật bị chôn giấu bao lâu nay, cùng với lời kể của anh, từng chút một hiện ra trước mắt tôi…

Gia đình của Phương Dịch vô cùng bi thảm. Nói ngắn gọn, đó là một người cha mê cờ bạc, một người mẹ cam chịu đòn roi và một cậu bé lớn lên trong sự tổn thương.

Từ khi có ký ức, anh đã quen với những trận mắng chửi và đòn roi. Anh tự nhặt ve chai, bới rác để nuôi sống bản thân.

Về sau, nhờ một cơ hội, anh kiếm được số tiền đầu tiên khi còn học cấp ba, sau đó rời khỏi quê hương, bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

Có tiền rồi, anh vừa làm việc, vừa quay lại con đường học tập.

“Lần đầu tiên kiếm được tiền, tôi gần như phát điên đi tìm mẹ. Tôi muốn nói với bà rằng tôi đã có đủ khả năng để nuôi bà rồi, tôi có thể đưa bà đi.”

“Nhưng bà từ chối tôi. Bà nói bố tôi chỉ là tâm trạng không tốt, thật ra ông ấy yêu bà. Bà không những không đi với tôi, mà còn báo với bố rằng tôi có tiền.”

“Bố đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết, muốn cướp sạch số tiền đó. Tôi cố chịu đựng đến tận đêm, tìm mẹ, hỏi bà có muốn đi với tôi không. Lần này bà đồng ý. Bà nói bà rất yêu tôi, bà nói bà đã suy nghĩ thông suốt.”

“Nhưng khi đến ga tàu, bà lừa tôi, lấy hết tiền của tôi. Bà dịu dàng nói rằng bà sẽ không bao giờ rời xa tôi… Nhưng cuối cùng, bà vẫn đi, không hề do dự.”

“Bà ấy bỏ rơi tôi. Bà không cần tôi nữa.”

“Về sau, bố tôi vì nợ nần mà bị đánh chết. Tôi vẫn mềm lòng đưa mẹ về chăm sóc, nhưng bà lại oán hận tôi. Bà nói tất cả là do tôi không giúp bố, nên bố mới chết.”

“Bà dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để chửi rủa tôi. Bà nói bà hận tôi, nói rằng lẽ ra không nên sinh ra tôi. Cuối cùng, bà chết ngay trước mặt tôi.”

“Cả bồn tắm ngập trong máu, tôi chỉ thấy một màu đỏ.”

“Mỗi đêm khi ngủ, tôi đều thấy gương mặt của bà. Trong giấc mơ, bà không ngừng hỏi tôi tại sao lại bỏ trốn.”

“Tại sao bà có thể vừa nói yêu tôi, lại vừa bỏ rơi tôi? Tại sao bà không cần tôi nữa?”

Nghe đến đây, tôi mới hiểu vì sao Phương Dịch lúc nào cũng lo sợ tôi sẽ rời bỏ anh.

Anh vốn dĩ không có cảm giác an toàn, trong lòng anh, tất cả những lời hứa hẹn đều là giả dối.

Từ nhỏ không ai dạy anh cách yêu một người, vì vậy cách duy nhất anh biết để giữ tôi lại, chính là trói chặt tôi, không cho tôi chạy trốn.

Tôi hỏi anh điều khiến tôi băn khoăn nhất:

“Anh nghĩ rằng em sẽ chọn Hứa Phong là vì ông nội em đã nói như vậy sao?”

Phương Dịch lấy điện thoại ra, mở một bài đăng trong vòng bạn bè của Hứa Phong.

“Chó của tôi thì đừng có sủa bậy. Chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, cô ta sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi.”

Bên dưới là ảnh chụp màn hình một tin nhắn của ông nội tôi:

“Tiểu An, Tri Chi đã bị ta dạy dỗ rồi. Con bé biết mình sai, nói rằng muốn xin lỗi con.”

Tôi bật cười đầy giễu cợt.

“Nếu em nói em chưa từng nói câu đó, anh có tin không?”

“Ừ. Từ lúc em về nhà, anh đã biết em chắc chắn không nói vậy. Nếu không, em đã không quay lại.”

Tôi cầm điện thoại của anh, thẳng tay chặn Hứa Phong. Sau đó, tôi lấy điện thoại của mình ra, làm điều tương tự.

“Giờ thì, kể cho em nghe về bức ảnh kia đi.”

Phương Dịch kể lại, năm cấp hai anh học giỏi, được chọn vào đội thi đấu học sinh giỏi. Khi đến trường tôi để tham gia kỳ thi, đúng lúc trường tôi đang tổ chức một buổi lễ lớn.

Hôm đó, tôi đứng trên sân khấu, phát biểu với tư cách là học sinh đứng đầu toàn trường.

Còn anh đứng ở cửa hội trường, len lén nhìn tôi suốt cả buổi, thậm chí còn lấy chiếc điện thoại cũ kỹ của mình ra, chụp lén một tấm ảnh.

Sau đó, vì mải nhìn tôi mà anh suýt lỡ mất chuyến xe về quê.

Trên đường tìm trạm xe, anh lại gặp tôi.

Bất giác, trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh mơ hồ.

Mùa hè năm ấy, một cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, trông vô cùng hiền lành. Trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt ngại ngùng, ấp úng hỏi tôi đường ra trạm xe buýt.


Tôi đưa cho anh một chai nước và một gói khăn giấy, rồi chỉ đường.

“Lúc đó em cười rất dịu dàng. Em nói rằng nếu anh không tìm được đường thì cứ quay lại tìm em, vì em vẫn còn ở trường một lúc. Em có thể nhờ người đưa anh về.”


“Em là người đầu tiên đối xử dịu dàng với anh. Có lẽ anh đã bị mê hoặc ngay từ khoảnh khắc đó. Anh không thể ngừng nghĩ về em. Cuối cùng, anh quyết định đến thành phố này, tìm cách ở gần em. Khi nghe tin em cần tìm người kết hôn, anh không thể kìm lòng mà tự tiến cử bản thân. May mắn thay, em đã chọn anh.”

Hóa ra là như vậy.

Tôi quay người ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn anh, vì đã không ngại xa xôi mà đến bên em.”

10
Sáng hôm sau, tôi kể cho Phương Dịch nghe về kế hoạch của mình.

“Em cứ làm đi, anh ủng hộ em.”

Vừa ăn sáng, tôi vừa cố gắng lắng nghe tiếng lòng của anh.

Nhưng kể từ tối qua, giọng nói ấy không còn vang lên nữa.


“À, phải rồi. Chiếc khăn choàng đó, là anh tự đan sao?”

Phương Dịch ngượng ngùng gật đầu.

Tôi mỉm cười:

“Em rất thích.”

Sau khi quấn quýt một lúc, chúng tôi mỗi người trở lại công ty của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play