7
Tôi ngồi vào xe, thở ra một hơi thật dài.
Những lời của bố khiến tôi không khỏi ngẩn người.
“Ông nội con luôn ám chỉ với cậu ấy rằng con thích Hứa Phong từ lâu rồi, nói rằng chính cậu ấy đã cản trở con kết hôn với Hứa Phong.”
“Mỗi lần như vậy, Phương Dịch chỉ im lặng lắng nghe. Có lần mẹ con khuyên cậu ấy đừng đến nữa, nhưng cậu ấy lại nói nếu mình không đến, thì người phải nghe những lời lải nhải đó chính là con.”
“Thằng bé này thực sự rất tốt. Nhưng ông nội con càng già càng nói năng quá đáng, con cũng nên khuyên nó đừng đến nữa thì hơn.”
Không trách được tại sao anh ấy lại giận khi thấy cuộc gọi từ Hứa Phong.
Bây giờ, mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Tôi nhìn đồng hồ. Lúc này Phương Dịch chắc đã về nhà rồi.
Giờ phút này, tôi thực sự rất muốn gặp anh.
Tôi muốn hỏi anh, nếu anh đã thích tôi, tại sao không nói ra?
Có quá nhiều điều tôi muốn hỏi anh.
Tôi mở cửa nhà, cất tiếng gọi:
“Phương Dịch? Phương Dịch… Anh về chưa?”
Căn phòng tối đen tĩnh lặng, không một âm thanh.
Trong khung chat giữa hai chúng tôi vẫn còn tin nhắn tôi gửi lúc chiều: “Em về nhà một chuyến, tối nay về mình nói chuyện nghiêm túc nhé.”
Tôi bật đèn, đi vào thư phòng. Căn phòng vẫn tối đen như mực.
Bao năm nay tôi chưa từng bước vào đây quá nhiều. Thư phòng được sắp xếp rất gọn gàng, hầu hết thời gian ở nhà, Phương Dịch đều ở đây.
Tôi ngầm mặc định nơi này là không gian riêng của anh, nên rất ít khi bước vào.
Trên bàn có một quyển sổ. Tôi bước tới, mở trang đầu tiên ra, bên trong kẹp một tấm ảnh.
Là ảnh của tôi.
Một bức ảnh chụp từ hồi cấp hai.
Sự nghi hoặc trong lòng càng sâu hơn. Tại sao anh ấy lại có ảnh tôi từ thời cấp hai?
Góc chụp này… trông như bị chụp lén.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, tiếng lòng của anh lại vang lên.
“Vợ muốn nói chuyện gì với mình? Có phải cô ấy đã nghĩ kỹ và muốn đến với Hứa Phong rồi không? Chắc chắn là muốn chia tay với mình rồi.”
“Cô ấy hối hận rồi. Mình không thể để cô ấy rời đi. Mình tuyệt đối không để cô ấy rời xa mình lần thứ hai.”
Lần thứ hai?
8
“Phương Dịch? Anh có ở đây không?”
Tiếng lòng vẫn tiếp tục nhưng tôi không thấy anh đâu cả.
“Vợ đang gọi mình. Chắc chắn cô ấy không cần mình nữa. Phải trói lại thôi. Nếu trói lại, vợ sẽ không thể rời đi nữa.”
Tôi hít sâu, lạnh giọng nói: “Phương Dịch, ra đây ngay. Nếu anh không ra, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Nói xong, tôi xoay người, định bước ra cửa.
Nhưng vừa đi được vài bước, bỗng có tiếng động vang lên. Tôi còn chưa kịp quay đầu lại thì tầm mắt đã bị bịt kín.
Cơ thể Phương Dịch áp sát tôi, anh run nhẹ, hơi thở phả lên tai tôi, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm:
“Hà Tri Chi, em về đây là để nói ly hôn sao? Em hối hận vì đã ký vào bản hợp đồng đó rồi à? Em đột nhiên muốn trở về bên Hứa Phong đúng không?”
“Em nghĩ anh sẽ để em đi sao? Không đời nào. Em chỉ có thể ở bên anh, anh sẽ nhốt em lại, từ nay trong mắt em chỉ có anh thôi.”
Chiếc khăn choàng trên cổ tôi bị anh giật xuống, hai tay bị giữ chặt, khăn choàng quấn quanh cổ tay tôi một cách chặt chẽ.
“Phương Dịch, em không định rời khỏi anh, anh hãy bình tĩnh lại được không?”
Nhưng lúc này, anh chẳng nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Anh cúi xuống, hôn chặn miệng tôi, rồi bế tôi lên, bước vào một góc khuất trong thư phòng.
Tôi không biết anh ấn vào đâu, một cánh cửa bí mật mở ra.
Bên trong là một căn phòng tối màu, trần nhà có một tấm gương lớn phản chiếu mọi thứ bên dưới.
Tôi bị đặt lên một chiếc ghế, chân tay nhanh chóng bị trói chặt.
Một tấm vải mềm phủ lên mắt tôi, cướp đi tầm nhìn, làm mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn.
Những sợi dây đỏ từng cái, từng cái được đeo lên cơ thể tôi.
“Chồng…” Giọng tôi run rẩy gọi anh.
Động tác của anh khựng lại một giây.
“Em chưa bao giờ muốn rời xa anh. Em muốn nói chuyện với anh không phải để chia tay.”
“Em chỉ muốn hỏi… tại sao anh lại một mình đến nhà em chịu đựng những lời mắng nhiếc? Tại sao anh yêu em nhưng lại luôn giữ khoảng cách? Tại sao anh lại có ảnh của em từ thời cấp hai?”
“Anh có thể kể cho em nghe câu chuyện này không?”
Phương Dịch im lặng thật lâu, sau đó mới cử động.
Những sợi dây trói trên người tôi lần lượt được cởi ra.
Miếng bịt mắt cũng được tháo xuống.
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi nhìn thấy gương mặt anh nhăn lại, trông có vẻ căng thẳng.
Tôi đứng dậy, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Hoặc… anh có thể kể cho em nghe sau?” Tôi khẽ cắn vào vành tai anh.
Cơ thể anh run lên, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn hỏi:
“Vậy bây giờ em muốn làm gì?”
Tôi kề sát môi anh, chậm rãi nói:
“Em muốn…”
Chữ “anh” chưa kịp nói ra đã bị nuốt trọn trong bóng tối.
Mọi suy nghĩ đều bị che lấp hoàn toàn.
Giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, trôi theo từng cơn sóng vỗ.
Khi nước ấm rưới lên cơ thể, tôi mới dần tỉnh táo lại.
Những giọt nước lăn dài trên mái tóc đen của Phương Dịch. Anh nhẹ nhàng ôm tôi, cẩn thận lau đi dấu vết trên người tôi.
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
“Giờ anh có thể kể cho em nghe rồi chứ?”