Tôi và ông chồng bệnh kiều kết hôn theo hợp đồng, thời hạn là ba năm.
Tôi đóng vai trò vợ để giúp anh ta đối phó với gia đình, còn anh ta che chở để tôi có chỗ đứng trong gia tộc.
Bây giờ thời hạn đã đến, anh ta đặt hai bản hợp đồng trước mặt tôi để lựa chọn.
Một là thỏa thuận kết thúc, một là thỏa thuận tiếp tục.
Nghĩ đến ba năm qua anh ta luôn lạnh nhạt với tôi, tôi quyết định thôi vậy, cầm lấy bản thỏa thuận kết thúc chuẩn bị ký tên mình.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
“Vợ à, có vẻ em thật sự không yêu anh nhỉ? Là đánh ngất hay bỏ thuốc thì đỡ đau hơn đây?”
“Gần đây vợ gầy đi rồi, bộ nội y kia có vẻ rộng, phải mua bộ mới thôi.”
“Chậc… Thật muốn thấy cô ấy khóc quá, nhưng chỉ có thể khóc dưới thân tôi.”
“Vợ à, cả đời này em đừng mong rời khỏi anh.”
Anh ta không mở miệng nói, nhưng những câu lẩm bẩm đứt quãng vẫn truyền tới không ngừng.
Chẳng lẽ đây là… tiếng lòng của anh ta?
Tôi dừng bút, hỏi: “Phương Dịch, anh là S à?”
1
“Cái gì?” Phương Dịch vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng giọng điệu lại không giấu được sự kinh ngạc.
Anh ta vẫn lạnh nhạt như mọi khi, khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu những lời vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.
“Tôi muốn nói là anh…” Thôi quên đi, tôi bịa không nổi nữa.
Có lẽ tôi đã chần chừ quá lâu, Phương Dịch thúc giục: “Nghĩ xong chưa? Em chọn ký bản nào?”
Tôi dừng lại, đợi xem có giọng nói nào vang lên nữa không.
Quả nhiên.
“Vợ à, em nhất định phải chọn tiếp tục với anh! Không có em, anh không sống nổi đâu! Anh thật sự không muốn phải nhốt em lại!”
“Vợ ơi, em có thể nhìn anh một chút được không!”
Phương Dịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thường, nhưng trong căn phòng này chỉ có hai chúng tôi. Đây chắc chắn là giọng của anh ta.
Thằng nhóc này, giấu kỹ thật đấy.
2
Tôi và Phương Dịch gặp nhau theo một cách rất kỳ lạ.
Tôi là con một của bố mẹ, nhưng tiếc thay, tôi lại là con gái.
Đối với một gia tộc như nhà tôi, con gái đương nhiên không quan trọng bằng con trai.
Sau khi tôi ra đời, bố mẹ tôi gần như bị ông nội nửa chừng vứt bỏ.
Nhưng ông vẫn muốn giữ tiếng tốt, nên ngoài mặt tuyên bố rằng con cháu nhà họ Hà đều phải vào công ty rèn luyện, ai có bản lĩnh vươn lên cao thì sau này có thể thừa kế gia tộc.
Tôi dốc sức chứng minh thực lực của mình, cũng muốn bố mẹ tôi – những người yêu thương tôi – có thể ngẩng cao đầu trong gia đình, và mong được ông nội nghiêm khắc công nhận.
Tôi cố gắng học tập, tốt nghiệp xong lại liều mạng thăng tiến trong công ty, chỉ để chứng minh mình không thua kém đàn ông, cũng có thể kế thừa sản nghiệp gia đình.
Nhưng đến năm 20 tuổi, ông nội đột nhiên định cho tôi một cuộc hôn nhân.
Đối tượng là một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè, đủ cả năm tật xấu.
Tôi phản đối, nhưng bị gán cho tội bất hiếu. Họ nói nếu tôi không nghe lời thì sẽ tước quyền thừa kế của gia đình tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi vừa tìm cách đối phó, vừa nghĩ cách giải quyết.
Trong lúc nguy cấp, tôi chợt nghĩ đến kết hôn hợp đồng, và đúng lúc đó, Phương Dịch xuất hiện.
Anh ta nói rằng mình cũng cần cưới gấp, còn tôi chỉ cần đóng vai trò bà Phương cho trọn vẹn.
Từ lần đầu gặp mặt đến khi xác nhận hợp đồng rồi đi đăng ký kết hôn, chỉ mất vỏn vẹn hai ngày.
Công ty của Phương Dịch cũng khá lớn, nhưng anh ấy tự mình gây dựng sự nghiệp mà không có bất kỳ chỗ dựa nào, nên dĩ nhiên không thể so sánh với những gia tộc lâu đời. Ông nội tôi vẫn chẳng coi anh ta ra gì.
Sau khi biết chuyện, ông nội rất tức giận, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Sau khi kết hôn, Phương Dịch thỉnh thoảng giúp đỡ tôi, giúp tôi có được vị trí cao hơn trong gia đình.
Vì cả hai đều bận rộn với công việc hoặc đơn giản chỉ là quan hệ hợp tác, nên chúng tôi không nói chuyện nhiều. Tôi luôn nghĩ rằng giữa hai chúng tôi chẳng hề có tình cảm.
Nhưng những gì tôi vừa nghe thấy lại không giống như vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phương Dịch. Người đàn ông duy trì việc tập luyện nhiều năm nên có một vóc dáng tuyệt vời. Gương mặt kia khỏi phải nói, dù đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn.
Thực ra, một phần lý do khiến tôi đồng ý hợp tác với anh ấy cũng là vì khuôn mặt này.
Chỉ cần không làm gì cả, ngồi yên ở nhà cũng đẹp rồi. Tất nhiên, nếu làm được gì đó nữa thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhếch môi cười, cầm lấy bản hợp đồng tiếp tục và ký tên dứt khoát.
Phương Dịch dường như chưa kịp phản ứng hoặc hơi bất ngờ, anh nhướn mày hỏi: “Em chắc chứ?”
Tôi đậy nắp bút, “Dĩ nhiên, anh vừa đẹp trai lại có năng lực, nói thế nào thì tôi cũng không lỗ.”
Vừa nói, ánh mắt tôi lướt qua cơ thể anh ấy, dừng lại một chút trên phần thân trần.
Anh ấy ho nhẹ, nhanh chóng ký tên vào hợp đồng.
Nhưng… vành tai lại hơi đỏ.
3
“Vợ tôi xinh quá! Cô ấy không muốn ly hôn, có phải chứng tỏ là cũng có chút thích tôi không?”
“Tôi nhất định phải cố gắng hơn nữa để vợ yêu tôi! Cố gắng để sớm mặc mấy bộ đồ đó cho vợ!”
“Cái chuông kia đeo trên cổ tay và cổ chân vợ chắc chắn sẽ rất quyến rũ… Không được, tôi phải đi tắm nước lạnh thôi!”
“Sắp có tuyết rơi rồi nhỉ, lạnh quá… Chiếc khăn tôi đan cho vợ, vợ có chịu đeo không? Nếu tôi nói là mua nhầm, liệu cô ấy có tin không?”
Trong lòng thì lẩm bẩm một đống thứ như vậy, nhưng trên mặt Phương Dịch chẳng có chút biểu cảm nào.
Anh ta bình thản nói: “Tôi đi tắm đây. Hôm nay tan làm, tôi có ghé qua tiệm bánh em thích, mua một ít để trên bàn trà rồi.”
Anh ta quay người đi về phía phòng tắm, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, lại ngoảnh đầu nhìn tôi: “À đúng rồi, lúc đặt may quần áo, cửa hàng có tặng tôi một chiếc khăn choàng. Tôi để bên cạnh bánh kem, em xem có thích không. Nếu không thích thì cứ vứt đi cũng được.”
Nói xong, anh gần như chạy vào phòng tắm như thể đang trốn tránh gì đó.
Nhưng cửa phòng tắm không thể ngăn cản được tiếng lòng.
“Aaaaaa! Tôi thật sự không hiểu, trời lạnh thế này tôi không mặc áo đi qua đi lại, sao cô ấy chẳng bị mê hoặc chút nào vậy?”