Chuyện gia đình đã giải quyết xong, bây giờ chỉ còn lại chút rắc rối vặt vãnh này. Thật ra, nếu muốn thì giải quyết rất đơn giản, nhưng tôi không muốn để nhà họ Hà cứ thế mà kết thúc dễ dàng.


Từ nhỏ đến lớn, gia đình tôi đã phải chịu bao nhiêu khinh miệt và chèn ép. Những thứ đó không thể dễ dàng bỏ qua được.

Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần đã được bố tôi ký xong và gửi đến. Hiện tại, toàn bộ cổ phần của gia đình chúng tôi đều đứng dưới tên tôi.

Và việc tôi cần làm chính là bán hết cổ phần, cắt đứt mọi liên hệ, sau đó hủy hoại công ty này.

Lý do nhà họ Hà nghe lời Hứa Phong đến vậy là vì công ty đã sớm xuống dốc.


Gia tộc dù có lớn đến đâu cũng không chống lại được sự ăn mòn từ bên trong. Lòng người thay đổi, đấu đá tranh giành, từng đợt này đến đợt khác.

Lý do tôi có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay là vì ai cũng biết Hà thị chỉ còn là một vỏ bọc rỗng.

Ai cũng muốn kiếm lợi nhưng chẳng ai muốn gánh trách nhiệm.

Chỉ có tôi là ngốc nghếch, vì muốn chứng minh bản thân mà kiên trì đến tận bây giờ.

Tôi bí mật liên hệ với một số cổ đông, tìm được bên ra giá cao nhất rồi bán hết số cổ phần trong tay.

Những ngày này tôi bận tối mặt tối mũi để xử lý mọi chuyện.


Chuyện gia đình bảo tôi đi xin lỗi Hứa Phong? Tôi đã quên từ lâu rồi.

Sau khi kết thúc một cuộc họp, tôi quay về văn phòng thì phát hiện ông nội đã đến.

Không chỉ có ông, mà cả đám anh em họ của tôi, bao gồm cả Hứa Phong, cũng có mặt.

Hứa Phong vắt chân ngồi trên sofa, ngậm điếu thuốc, đôi mắt nheo lại, trông đầy vẻ bất cần.

Tôi bước tới, dập điếu thuốc của anh ta, hỏi:

“Có chuyện gì?”

Chiếc gậy trong tay ông nội đập mạnh xuống sàn, phát ra một tiếng vang chói tai.

“Đồ nghiệt súc! Đây là công ty của tao, mày còn dám hỏi tao tới đây làm gì?”

“Chẳng lẽ mày quên mình đứng thứ mấy rồi?”

Tôi thản nhiên đáp: “Bố tôi là con cả của ông, tôi là đứa cháu thứ hai trong thế hệ này, tôi đứng thứ hai.”

Ông nội tức đến mức suýt nghẹn không thở nổi.

“Ta bảo mày đi xin lỗi Tiểu An, sao đến giờ vẫn chưa đi? Một đứa con gái, việc nên làm là nghe lời gia đình, lấy chồng sinh con, làm một người vợ hiền mẹ tốt.”

“Trước đây, mày cứ một mực đòi vào công ty, ta cũng đồng ý. Nhưng mày đã báo đáp ta thế nào?”


Tôi cười nhạt: “Tôi dùng cả tâm sức để vận hành công ty. Tôi vẫn chưa đủ cố gắng sao?”

“Nhưng đó không phải điều mày nên làm. Mày mau chóng ly hôn với thằng họ Phương kia, xin lỗi Tiểu An, rồi giao lại công việc. Sau đó về nhà học lễ nghi cho đàng hoàng.”

“Đúng vậy, con gái mà mạnh mẽ để làm gì? Cuối cùng không phải vẫn phải kết hôn rồi sinh con sao?”

“Tri Chi, đừng chọc giận ông nội nữa, mau nghe lời đi, xin lỗi Tiểu Hứa một tiếng là xong chuyện rồi.”

Tôi bật cười, cười đến mức đau cả bụng.

Tôi nhìn quanh những gương mặt đó, đột nhiên không hiểu nổi, thức ăn của nhà họ Hà rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể nuôi ra một lũ mặt dày đến vậy.

Mỗi khi tìm tôi xin tiền thì chẳng ai có bộ dạng ra vẻ dạy đời như bây giờ cả.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông nội, lạnh giọng nói:

“Ông nội, tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ông lấy đâu ra sự tự tin đó? Hà thị mà ông luôn tự hào thực ra đã là một cái vỏ rỗng. Nếu không có tôi cố gắng chèo chống, nó đã phá sản từ lâu rồi. Vậy mà ông lấy đâu ra sự ngạo nghễ này?”

“Thằng Hứa Phong mà ông nâng niu, ngoài việc khoe khoang bản thân thì làm được cái gì? Một bên ra vẻ ta đây, một bên lại bí mật rút vốn, cắt đứt hợp tác.”

“Những đứa cháu trai mà ông tự hào nhất, cả ngày ăn chơi trác táng, đổ tiền vào gái đẹp còn nhiều hơn số tiền đủ để ông mở hai cái công ty mới. Vậy mà ông vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng của mình, không chịu tỉnh lại sao?”

“Chỉ vì tôi là con gái, từ lúc tôi sinh ra ông đã không thích tôi, cũng ghét lây cả bố tôi. Bố tôi đã liều mạng gánh vác công ty này, cuối cùng bị ông đuổi đi không chút do dự. Giờ thì sao? Ông cũng định đuổi tôi đi giống như đã làm với bố tôi?”

“Bố tôi là con trai cả của ông, là người từng cùng ông chịu khổ. Nếu ông còn chút tình nghĩa nào, đã không đối xử với bố tôi như thế.”

“Tôi thật sự tò mò, ông nghĩ mình đang ngồi trên ngai vàng nào mà phải lo lắng về người kế vị đến vậy? Tôi đúng là điên rồi mới muốn chứng minh bản thân, chỉ để được ông công nhận. Quá lãng phí thời gian của tôi rồi.”

Tôi chỉnh lại tài liệu trên bàn, cười nhạt:

“Thức tỉnh đi, ông nội. Người duy nhất còn mong Hà thị phát triển tốt, chỉ có tôi mà thôi.”

“Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không còn muốn nữa.”

“Tôi nghỉ việc. Các người muốn làm gì thì làm.”

Ông nội giận đến mức run người, đập mạnh gậy xuống đất, hét lên:

“Hà Tri Chi, mày muốn tạo phản hả?”

Chiếc gậy của ông nội đập xuống sàn mạnh đến mức tưởng chừng có thể làm sập cả nền nhà.

Hứa Phong đột ngột lao đến, chắn ngang cửa, chặn đường tôi.

“Cô nghĩ mình là ai? Tôi nhịn cô hết lần này đến lần khác chỉ vì cô có chút nhan sắc, đừng có mà không biết điều!”

Tôi cười nhạt: “Tôi đã nói rồi, tôi đứng thứ hai. Nhưng bây giờ tôi không làm nữa, bố mẹ tôi chỉ có mình tôi, vậy nên bây giờ tôi là số một.”

Trò đùa nhạt nhẽo quá, ai mà chẳng biết nói?

Một đám người cứ như thể đang diễn một vở hài kịch, lải nhải mãi mà chẳng buồn cười chút nào.

“Nếu hôm nay cô không xin lỗi tôi, sau này nhất định sẽ hối hận!”

“Đã đọc. Còn gì nữa không? Không thì tránh ra đi, anh nồng mùi quá.”

Tôi đẩy mạnh Hứa Phong sang một bên rồi rời khỏi Hà thị.

Cái đống hỗn loạn này sẽ rơi xuống đầu ai thì tôi không quan tâm, miễn là không phải tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play