Đoàn Kiều nói một tràng những lời khó hiểu. Nhưng từ ngày đó, anh thật sự ngày nào cũng giúp tôi lấy cơm và trực nhật.

Ngoài những việc này ra, tôi còn rất nhiều tình tiết phải diễn. Ví dụ như xé vở bài tập của nam chính, cắt nát cặp sách của anh.

Nhưng tôi lại hèn nhát.

Sau khi xé xong, ngày hôm sau lại lén lút nhét vở và cặp sách mới vào ngăn bàn cho anh. Bị phát hiện, tôi yếu ớt phản bác:

“Cặp sách này tớ cũng có mà, xin cậu đấy, dùng giống tớ không được sao? Tớ muốn cậu dùng vở tớ tặng, chữ cậu đẹp như vậy, vở đẹp mới xứng với cậu.”

Lại ví dụ như, tôi phải nhốt nam chính trong phòng dụng cụ cả đêm vào mùa đông. Tôi cắn răng, đã làm thì làm cho trót, tự mình cũng chui vào theo.

“Tớ cũng không biết tại sao, có lẽ chúng ta phải ở cùng nhau cả đêm rồi. Cũng may là ở cùng với cậu, trong trường tớ thích cậu nhất đấy. Không hiểu sao, cứ nhìn thấy cậu là tớ lại thấy an tâm, bị nhốt cũng không sợ.”

Trong phòng dụng cụ nhỏ hẹp và lạnh lẽo. Tôi ngồi trên tấm đệm, khoác áo khoác của Đoàn Kiều.

Môi Đoàn Kiều cứng đờ, nghe tôi lẩm bẩm không ngừng. Tôi lén nhìn sắc mặt anh, nói như vậy chắc anh sẽ không phát hiện ra là tôi làm đâu nhỉ.

Haizz, vì bảo toàn cái mạng nhỏ này của mình, tôi thật là khổ quá đi. 

“Cậu có lạnh không, hay là tớ trả áo lại cho cậu nhé...”

Đoàn Kiều liếc nhìn tôi: “Im miệng, không lạnh, cậu có đói không?”

Nghe anh nói vậy, tôi thấy đúng là đói thật, liền gật đầu. Đoàn Kiều lấy từ trong túi ra một gói sô cô la.

Trời lạnh quá tôi không muốn đưa tay ra, chỉ ngửa đầu chờ Đoàn Kiều đút cho.

Đoàn Kiều khựng lại, quỳ một chân xuống trước mặt tôi, đút tôi ăn xong, lại lấy bình giữ nhiệt ra cho tôi uống nước.

Trong lòng tôi thấy áy náy, đây đều là do tôi độc ác mà ra. Ép Đoàn Kiều mỗi ngày đều phải mang theo đồ ăn vặt và bình giữ nhiệt.

Chỉ để đối phó với những lúc tôi tùy hứng và làm khó dễ. Buổi tối, không hiểu sao, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong lòng Đoàn Kiều.

Tỉnh dậy, tôi ngơ ngác, trong lòng càng thêm áy náy. Đây lại là bắt nạt nam chính, coi nam chính như đệm sưởi ấm rồi.

Sau khi tôi tỉnh lại, Đoàn Kiều cũng mở mắt. Tôi vội vàng bò ra khỏi lòng anh. Trong lúc hoảng loạn không biết đụng phải vật gì cứng rắn.

Chỉ nghe Đoàn Kiều khẽ rên lên một tiếng, tôi giật mình, nghi hoặc hỏi:

“Đây là cái gì vậy, cái cốc à?”

Nhưng sao cái cốc này lại nóng thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play