“Xin lỗi.”

Đoàn Kiều đột nhiên xin lỗi. Đột nhiên nhận ra đó là cái gì, tôi lập tức xấu hổ.

Cả hai đều im lặng, tôi cúi gằm mặt, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Có bảo vệ đi tuần tra, thả chúng tôi ra ngoài.

Tôi ép mình quên chuyện vừa rồi, tiếp tục diễn theo cốt truyện: “Đừng tưởng cho tớ mượn áo khoác tối qua là xong, cậu vẫn phải tiếp tục làm chó để lấy lòng tớ.”

Đoàn Kiều đưa áo khoác cho tôi, chắc chắn anh sẽ bị cảm lạnh mất. Tôi lại còn phải nói những lời cay nghiệt như vậy.

Tôi không đành lòng lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Đương nhiên, tớ cũng sẽ đối tốt với cậu, cậu biết đấy, tớ tin cậu nhất trường.”

Yết hầu Đoàn Kiều khẽ động, anh cúi đầu nhìn tôi. Gương mặt hung dữ của anh lúc này lại có vẻ dịu dàng lạ thường.

“Ừ, tôi biết là chưa đủ.”

Đoàn Kiều đáp lại, rồi bổ sung thêm một câu: “Sau này tôi vẫn sẽ luôn chăm sóc tốt cho cậu.”

Ngày hôm sau, quả nhiên Đoàn Kiều bị sốt. Nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh tanh, nếu không thấy anh uống thuốc thì tôi cũng không nhận ra.

Vào lúc này, hệ thống đã biến mất từ lâu cuối cùng cũng online. Tôi nước mắt lưng tròng: [Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi, tôi nhớ cậu quá…]

Hệ thống vẫn luôn thích nói móc, lúc này nghe tôi khóc hu hu. Tôi cứ tưởng nó sẽ mắng tôi, không ngờ một lúc sau, giọng điệu của nó cứng nhắc:

[Thôi đi, đừng có dùng cái kiểu đối phó nam chính lên người tôi, có gì mà phải nhớ.]

Tôi vẫn còn đang khóc nức nở: [Thì là nhớ thật mà, tối nào tôi cũng gọi cậu, nhưng cậu cứ không trả lời tôi…]

Một luồng sức mạnh xuất hiện trong không khí, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Hệ thống lại trở về bộ dạng đáng ghét như trước, mắng tôi: [Đừng có làm nũng, để tôi xem tình hình hoàn thành nhiệm vụ của cô thế nào rồi tính sổ sau.]

Từng dòng cốt truyện hiện ra, hệ thống kinh ngạc "Ồ" một tiếng:

[Vậy mà cũng hoàn thành gần hết rồi.]

Nhưng khi nó mở video ra xem, mặt nó càng lúc càng đen, quay sang mắng tôi:

[Cô bị điên à, cô nói nhiều với nam chính như vậy làm gì, cứ thế mà tát, mà đánh, ai như cô, nói chuyện cứ dính dính, không biết còn tưởng cô đang tham gia show hẹn hò đấy.]

Hệ thống bạo lực lại tái xuất giang hồ. Tôi rụt cổ lại như chim cút, không nhịn được mà nhỏ giọng phản kháng:

[Nhưng mà nhiệm vụ của tôi đều hoàn thành rồi mà, sao cậu lại nói khó nghe như vậy.]

Hệ thống cười lạnh một tiếng, khiến da đầu tôi tê rần. Đúng lúc này, Đoàn Kiều đi tới.

Anh trực tiếp xách cặp sách của tôi lên, định đưa tôi về nhà. Tôi nghĩ cốt truyện cơ bản đã xong rồi, cũng không cần phải giữ hình tượng độc ác nữa.

Cầm lấy cặp sách, nhỏ giọng nói: “Không cần cậu đưa về đâu, tớ tự về được.”

Đoàn Kiều quay đầu nhìn tôi: “Sao thế, lại giở chứng gì nữa à?”

Tôi mím môi: “Vốn dĩ tớ tự về được mà, trước đây cảm ơn cậu.”

Đoàn Kiều nhìn tôi rất lâu, "Hừ" một tiếng rồi cười: “Không đưa thì thôi, tưởng tôi thích lắm chắc.”

Nói xong anh quay người bỏ đi. Tôi thở ra một hơi, đồng tình gật đầu.

Đúng vậy, ai mà muốn ngày nào cũng phải xách cặp cho người khác, chẳng phải là do tôi ép buộc sao.

Chỉ có hệ thống đột nhiên cười khẩy, mắng một tiếng: [Giả tạo.]

Cũng không biết là đang mắng ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play