Ở cổng trường.
Hệ thống sốt ruột thúc giục tôi: [Đi đi, trốn nãy giờ nửa tiếng rồi, cô mau đi làm nhiệm vụ đi!]
Tôi xuyên không thành nữ phụ độc ác giai đoạn đầu của một tiểu thuyết nam chủ thể loại 'long ngạo thiên'.
Mở đầu cốt truyện là cảnh tôi tức giận tát nam chính vì anh đến muộn.
Trước mặt bao người, tôi chà đạp lòng tự trọng của nam chính không thương tiếc!
[Hức hức... Nhưng mà tôi sợ lắm, cậu ấy sẽ không trả thù tôi chứ?]
Tôi sợ cũng đúng. Nam chính Đoàn Kiều cao mét chín, mày kiếm mắt sắc.
Môi mím chặt, trông rất khó gần. Một đại lão thương giới máu lạnh, âm trầm trong tương lai.
Nhưng hiện tại, anh chỉ là một nam sinh nghèo túng ở thời trung học. Anh quanh năm làm bốc vác ở bến tàu để kiếm tiền học. Cơ bắp rắn chắc, trông rất hung dữ.
[Nếu cậu ấy lén bịt mặt đánh tôi để trả thù thì sao, tôi sẽ bị đánh chết mất.]
Tôi thật sự muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Nhớ không nhầm thì Đoàn Kiều là một kẻ cực kỳ thù dai và nhỏ mọn.
Hệ thống liếc mắt, mắng tôi: [Cô sợ cái gì, nam chính bây giờ đang ẩn nhẫn, chuyện trả thù là của mấy năm sau. Mau đi cho tôi, còn muốn hoàn thành nhiệm vụ về nhà không hả, đúng là đồ nhát gan!]
Tôi bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng thật sự không tin lời hệ thống. Người bị đánh đâu phải nó, nó đương nhiên là đứng ngoài nói không đau rồi.
Tôi ấm ức phản bác vài câu trong lòng. Lấy hết can đảm, tôi đi đến trước mặt Đoàn Kiều.
Nhắm mắt, tim đập thình thịch, tôi vung tay tát một cái: “Đến muộn như vậy, có phải cậu cố ý không, cậu có biết...”
Lời trách móc còn chưa dứt, tôi chợt thấy tay mình chạm vào chỗ nào đó không đúng.
Hệ thống không nhịn được gào lên: [Cô không biết kiễng chân lên à, tát vào cổ là thế nào?]
Tôi không ngờ cuối cùng chiều cao lại hại mình. Cái tát đáng lẽ phải vào mặt thì lại trượt xuống yết hầu của nam chính.
Đáng sợ hơn là, móng tay đính đá của tôi cọ vào, còn làm xước da anh. Ánh mắt lạnh băng của Đoàn Kiều quét tới.
Tay tôi run lên, trơ mắt nhìn yết hầu anh khẽ động.Tôi sợ quá, sợ anh cũng đánh tôi chảy máu để trả thù.
Mũi tôi cay xè, lời thoại chuyển hướng, cuối cùng nghẹn ngào hỏi: “Cậu có biết tớ sợ thế nào không hả...”