Đoàn Kiều còn chưa kịp nổi giận thì đã thấy tôi khóc sụt sịt.

Cơn giận của anh nghẹn lại, một lát sau mới mỉa mai: “Đại tiểu thư nhà họ Lâm cũng có lúc sợ hãi à? Cậu sợ cái gì?”

Cách đó không xa có người đang nhìn chằm chằm, xì xào bàn tán. Ánh mắt thèm thuồng của mấy nam sinh lướt qua đôi chân trắng nõn của tôi.

Trước khi Đoàn Kiều đến, tôi đã bị mấy người này quấy rầy rất lâu. Bọn họ mấy lần muốn giúp tôi xách hành lý.

Nhưng đều bị tôi từ chối, giờ đang nhìn tôi với vẻ khó chịu. Đoàn Kiều nhíu mày, anh thông minh, chỉ liếc mắt đã đoán ra.

Anh hơi nghiêng người che cho tôi, giọng lạnh lùng: “Lâm Hiểu, lần này tôi không so đo với cậu, lần sau còn động tay động chân, thì đừng trách.”

Trong cốt truyện, khi nghe Đoàn Kiều nói vậy, tôi sẽ càng thêm tức giận. Tôi sẽ ném một nắm tiền vào mặt anh, mắng anh là đồ thấp hèn, rồi vênh váo sai anh xách hành lý.

Nhưng bây giờ…

Giọng điệu của hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Mau ném đi, cô là nữ phụ độc ác mà, hắn khiêu khích cô như vậy mà cô không tức giận à!]

Tôi run rẩy lấy tiền ra, còn chưa kịp ném. Đoàn Kiều liếc một cái, tôi đã sợ đến mức đánh rơi tiền xuống đất

[Nhưng mà hệ thống ơi, nếu cậu ấy bẻ gãy tay tôi thì sao, cậu ấy hung dữ lắm…]

Sự sợ hãi vẫn chiếm thế thượng phong, tôi mặc kệ hệ thống thúc giục trong đầu. Để bảo toàn đôi tay, tôi vắt óc nghĩ cách đi theo cốt truyện: 

“Nhà tôi đã cho bố cậu công việc, mà cậu lại có thái độ này sao? Bọn họ cứ quấy rầy tớ, nhưng tớ chỉ muốn cậu giúp tớ xách hành lý thôi. Không có cậu ở đây, tớ sợ lắm...”

Hệ thống gào thét trong đầu tôi: [Cô đang nói cái gì vậy, cái giọng điệu ấm ức này là sao hả!!]

Tôi vốn đã đang khóc, người lại thấp bé. Đứng trước Đoàn Kiều cao lớn, dùng giọng nghẹn ngào như vậy để nói.

Trông tôi bỗng trở nên rất đáng thương. Đoàn Kiều cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên mất kiên nhẫn nhét cho tôi mấy tờ giấy.

Không đợi tôi nói gì, anh đã kéo vali của tôi đi về phía ký túc xá. Tôi ngơ ngác, sờ lên mặt, mới nhận ra anh đưa giấy cho tôi lau nước mắt.

“Vậy sau này cậu còn đến muộn không? Nếu cậu còn đến muộn, thì tớ...”

Bị hệ thống ép, tôi vẫn cắn răng nói ra lời thoại cũ: “Thì tớ... tớ sẽ lại tát cậu.”

Nói xong, tôi rụt cổ lại, sợ Đoàn Kiều quay lại đánh mình. Nhưng tôi đoán sai rồi, Đoàn Kiều không hề dừng lại.p

Một lúc sau, anh mới đáp lại, giọng điệu khó hiểu: “Biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play