Buổi tối, tôi đắc ý khoe công với hệ thống:
[Thấy chưa, tuy tôi sửa vài câu thoại, nhưng cốt truyện vẫn hoàn thành. Tát nam chính, bắt nam chính xách hành lý, tôi đúng là thiên tài.]
Không hiểu sao, từ khi về phòng, hệ thống cứ im lặng.
Đến giờ mới lên tiếng, giọng điệu âm dương quái khí: [Ừ, nam chính bị cô bắt nạt thảm quá, thảm đến mức cổ và tai đỏ hết cả lên kìa.]
Tôi dù ngốc cũng nhận ra giọng điệu mỉa mai của hệ thống.
Tôi tức giận trở mình, không phục: [Dù sao thì tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nếu cậu chê, có giỏi thì cậu làm đi, cứ mắng tôi làm gì.]
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi:
[Nếu tôi làm được, tôi đã treo cô lên đánh cho một trận rồi, tôi làm bao nhiêu nhiệm vụ rồi, chưa từng thấy ai nhu nhược như cô. Cô định dùng nước mắt bắt nạt chết nam chính à?]
Tôi và hệ thống đồng thời "hừ" một tiếng, hai bên nhìn nhau đều thấy chán ghét. Tôi quay người đi, không ai thèm để ý đến ai nữa.
Ngày hôm sau, khi tôi gọi hệ thống, chỉ nhận được một tin nhắn tự động lạnh lùng:
[Tôi phải nâng cấp rồi, thời gian tỉnh lại không xác định, cô tự làm nhiệm vụ cho tốt. Đến khi tôi trở lại, nếu cô vẫn bộ dạng vô dụng này, thì cô chết chắc.]
Cuối tin nhắn là một biểu tượng dao đe dọa.
Tôi rùng mình, mắng hệ thống một câu "bỏ rơi tôi thật là vô đạo đức". Tôi bực bội đeo cặp sách đến lớp.
Nội dung cốt truyện tiếp theo rất nhanh đã đến. Là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé.
Tôi luôn khinh thường việc trực nhật ở trường. Mọi khi đều dùng tiền thuê bạn học khác làm hộ.
Nhưng bây giờ, dựa vào việc bố của Đoàn Kiều từng làm tài xế cho nhà họ Lâm. Tôi hoàn toàn bộc lộ bản chất độc ác của mình. Lần này, cốt truyện là bắt nam chính làm trực nhật hộ.
Tôi nhìn cánh tay rắn chắc của Đoàn Kiều: “Sau này, việc trực nhật của tớ, cậu đều phải làm hộ.”
Đoàn Kiều cười khẩy: “Dựa vào cái gì?”
Tôi nuốt nước bọt: “Nhưng trong lớp chỉ có cậu là cao nhất, khỏe nhất thôi mà.”
Tôi nắm tay Đoàn Kiều, so sánh với tay mình: “Tay cậu to thật đấy, to hơn tay tớ nhiều thế này.”
Ngay khi tôi chạm vào Đoàn Kiều, người anh đã cứng đờ, gân xanh nổi lên trên cánh tay. Nhưng tôi không nhận ra, vẫn đang ngưỡng mộ sờ bắp tay anh:
"Tớ thì không được rồi, tớ yếu lắm, không làm được nhiều việc, cũng không biết dọn dẹp.
Không giỏi như cậu, lần trước cậu giúp tớ xách hành lý cũng nhẹ nhàng lắm.
Đoàn Kiều, cậu biết đấy, tớ không thể sống thiếu cậu được, tớ chỉ muốn cậu giúp tớ thôi."
Tôi đợi mãi mà không thấy Đoàn Kiều trả lời. Tôi bất an ngẩng đầu lên, nghĩ có phải mình quá đáng quá không.
Một hai lần thì không sao, sao có thể bắt Đoàn Kiều làm hết tất cả việc trực nhật được. Nhưng cốt truyện là như vậy, tôi cũng không muốn bắt nạt anh.
Không ngờ vừa ngẩng đầu, lại thấy Đoàn Kiều vốn hung dữ lại có chút ngẩn người.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh lại trở về vẻ mặt khó chịu thường ngày: “Đúng là đồ yếu đuối.”
Anh mắng tôi, nhưng lại thật sự cầm sổ trực nhật. Gạch tên tôi đi, thay bằng tên của anh.