Là một nữ phụ độc ác. Trực nhật thì có là gì, ngay cả việc đi lấy cơm bình thường cũng sai Đoàn Kiều làm.

Không chỉ ép buộc anh, mà khi anh mang cơm về còn chê bai. Trong cốt truyện, khi đối diện với phần cơm Đoàn Kiều đã lấy về, lời thoại gốc của tôi là:

“Lề mề, cơm nguội hết cả rồi, lại còn toàn món tớ không thích. Thật là hèn hạ, giống hệt bố cậu, cố tình muốn tiền, đưa tiền rồi mới vẫy đuôi làm cho xong việc.”

Nhưng bây giờ, tôi nhìn phần cơm trước mắt. Trong nguyên tác, Lâm Hiểu sai Đoàn Kiều đi lấy cơm, nhưng lại không đưa thẻ ăn cho anh.

Vì vậy Đoàn Kiều đã đến đúng quầy quen thuộc của mình để lấy cơm. Thực ra đồ ăn cũng không tệ, tám tệ một món mặn và hai món chay.

Đây là suất ăn trợ cấp đặc biệt của trường dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng trong mắt Lâm Hiểu, người đã quen ăn ngon, thì quả thực khó mà nuốt trôi.

“Oa, cậu chu đáo thật đấy, còn biết tớ thích ăn cần tây nữa.”

Tôi cũng đói bụng rồi, trực tiếp cắm đầu vào ăn, vừa ăn vừa khen:

“Sữa chua này ngon quá, tớ nghe bạn cùng bàn nói phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy. Đoàn Kiều, cậu tốt thật, cậu biết mà, tớ luôn không biết tự chăm sóc bản thân.”

Tôi chớp mắt nhìn Long Ngạo Thiên tương lai sẽ trở nên u ám và bạo lực. Tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng hiện tại cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.

Bố anh bị nhà họ Lâm đuổi việc vì tội ăn trộm, đó cũng là lý do Lâm Hiểu ghét anh. Sau này, trong một tai nạn bất ngờ, bố mẹ anh qua đời.

Chỉ còn lại một mình Đoàn Kiều chăm sóc bà nội đang bệnh nặng. Một ngày anh làm ba công việc, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt mới kiếm được.

Tôi có chút không đành lòng, đưa thẻ ăn cho anh, nhỏ giọng nói:

“Thẻ này chúng ta cùng dùng nhé, sau này cậu vẫn phải giúp tớ lấy cơm đấy, tớ thích ăn cơm cùng cậu. Cậu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tớ, đúng không?”

Những tình tiết khác hạn chế tôi không thể làm gì nhiều. Nhưng những chi tiết nhỏ như đưa thẻ ăn này thì không sao cả.

Ít nhất cũng có thể giảm bớt gánh nặng cơm nước hàng ngày của Đoàn Kiều. Động tác ăn cơm của Đoàn Kiều khựng lại, anh ngước mắt lên:

“Bình thường cậu cũng sai người khác làm việc cho mình như vậy à?”

Tôi ngẩn người, ý gì? Như vậy là như thế nào? Ánh mắt Đoàn Kiều lướt qua đôi môi đỏ mọng của tôi, rồi lại tự nhiên dời đi:

“Với ai cậu cũng có thể nói những lời ngon ngọt như vậy. Cậu nghĩ tôi cũng sẽ bị cậu mê hoặc như những người khác sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play