7.

Phải nói thế nào nhỉ, bao dung với đàn ông chính là tàn nhẫn với chính mình.

Nếu không phải vì thương xót cho Trình Chính, thì lúc này tôi đã không nằm liệt giường như một con cá khô thế này.

Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lúc này vẫn còn mặt mũi chống tay nằm ở mép giường, nắm tay tôi mân mê:

“Vợ à, em tỉnh rồi.”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực:

“Hôm qua vợ đã hứa với anh rồi, dù sau này có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không bỏ rơi anh.”

Tôi vẫn còn giận anh, hậm hực rút tay lại, khàn giọng nói: “Không có.”

Tia sáng trong mắt Trình Chính vụt tắt.

“Xin lỗi vợ, đều tại anh làm vướng chân em…”

“Em hứa! Em đã hứa với anh rồi, được chưa.”

Tôi không có cách nào chống lại ánh mắt tủi thân của Trình Chính, lần nào cũng mềm lòng.

Người thông minh không sa vào lưới tình, còn kẻ ngốc cứ mãi dẫm lên vết xe đổ.

Tôi vừa hay chính là kẻ ngốc đó.

Nhưng biểu hiện gần đây của Trình Chính vô cùng kỳ lạ, vô cùng lạ.

Xưa nay tính anh vốn rất ôn hòa, nhưng giữa chúng tôi vẫn có một khoảng cách nhất định.

Nhưng từ sau khi chuyển đến đây sống cùng tôi, anh lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, khi nào cũng bắt tôi phải thề non hẹn biển không được vứt bỏ anh.

Làm như tôi là một cô gái đào hoa với một quá khứ lừng lẫy không bằng.

Cho đến một hôm, tôi nũng nịu nói dối anh cơ thể mình không khỏe, bị anh “lăn lộn” ít hơn mọi khi. Nhưng đêm đó, tôi ngủ không được sâu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có tiếng người rời khỏi giường.

Nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động.

Không có xe lăn, làm sao Trình Chính có thể ra ngoài được?

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.

Tôi choàng tỉnh, mở to mắt nhìn, chỉ kịp thấy bóng lưng Trình Chính lấp ló sau cánh cửa.

Anh giống như…

Đang đứng dậy!?

Lúc này, tôi đã tỉnh hẳn.

Tôi không ngốc tới mức sẽ cho rằng đây đêm này đã xảy ra kỳ tích y học. Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là thằng cha này bề ngoài thì tỏ ra đáng thương nhưng sau lưng lại giấu tôi gì đó.

Ban đêm, trời trở gió. Trình Chính lạnh lùng đứng đó, thờ ơ nhìn những kẻ đang quỳ xuống van xin.

Thậm chí anh còn nhấc chân lên, giẫm đạp lên những ngón tay của người đàn ông trung niên quỳ ở đầu hàng.

Tôi tức run người.

Không ngờ ở trong khoảng sân nhỏ của nhà tôi cũng có ngày được chứng kiến một cảnh tượng chấn động như vậy.

Ngay khi tôi đang do dự không biết nếu lúc này nhảy ra mắng chửi thì có làm giảm uy lực của Trình lão đại hay không thì anh dường như cảm nhận được điều gì đó, bất chợt ngẩng đầu lên.

Hai người chúng tôi, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ánh mắt anh dịu lại, lại tính giả vờ tỏ ra đáng thương như mọi khi.

Diễn nghiện rồi đúng không.

8.

Sự thật cũng rất máu chó và hoang đường giống như trong những cuốn tiểu thuyết về giới nhà giàu mà tôi đã đọc.

Điểm khác biệt duy nhất là, nam chính trong tiểu thuyết với thủ đoạn tàn nhẫn, ẩn mình trong bóng tối, giờ đây đang đứng ở ngay bên cạnh tôi.

Trình Chính và anh trai mình đã âm thầm đấu đá nhiều năm, Trình Mai tưởng rằng chỉ với một trận tai nạn bất ngờ liền có thể loại bỏ được anh, hoan hô giương cờ chiến thắng.

Tuy nhiên, anh ta không biết được rằng, đó chỉ là bước khởi đầu nằm trong kế hoạch của Trình Chính.

Mỗi lần vốn đầu tư của nhà họ Trình bị tổn thật cũng chính là một lần Trình Chính thanh toán món nợ của mình. Anh nhân cơ hội này tách khỏi nhà họ Trình, sau đó cắn trả tới tấp.

Về phần đôi chân bị gãy, ha, làm gì có đôi chân bị gãy nào ở đây.

“Nói cách khác, hiện giờ cơ thể anh không những khoẻ mạnh, mà trong tay còn nắm giữ một khối tài sản khổng lồ?”

Trình Chính ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, rụt rè gật đầu, vội vàng nói thêm vào:

“Trải qua vụ tai nạn đó, chân anh thật sự bị thương, những ngày mưa gió trở trời sẽ hơi đau nhức.”

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng tủi thân.

“Em đã hứa với anh rồi, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bỏ rơi anh.”

Tôi “hừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.

Đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Trình Chính, tôi cuống quýt đứng dậy thu dọn đồ đạc:

“Trời đất ơi, những ngày tháng tốt đẹp như mơ cuối cùng cũng đến với tôi.”

“Không vứt bỏ, nhất định sẽ không vứt bỏ, em muốn chuyển về ở trong căn biệt thự lớn của anh.”

Đùa gì chứ, ông chồng tàn tật đáng thương bỗng chốc biến thành đại gia khoẻ mạnh giàu có, lúc này mà còn chạy thì đúng là đồ ngốc.

“Ờm cái kia, một tháng anh vẫn sẽ cho em mười triệu tệ đúng không?”

Suốt dọc đường đi, tôi vẫn không dám tin vào mắt mình, hỏi đi hỏi lại Trình Chính.

Ánh mắt Trình Chính lúc này chẳng khác nào tâm trí rối mù của anh.

“Cho em gấp đôi.”

Tôi reo ầm lên, ôm chầm lấy anh.

So với Trình Chính đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, tôi vui vẻ chấp nhận việc thân phận của anh bất chợt thay đổi, vui vẻ chuyển vào ngôi nhà mới mà Trình Chính đã chuẩn bị.

Việc Trình Chính thành công lật ngược tình thế đã gây ra không ít sóng gió. Mỗi ngày đều có một nhóm người run như cầy sấy đến xin lỗi và cầu xin tha thứ.

Trong đó có không ít người đã từng bị tôi mắng chửi.

Mỗi lần như vậy, Trình Chính lại nhìn tôi.

Nhưng tôi không nhìn anh, càng không có thời gian để quan tâm đến anh.

Tôi đang bận rộn vuốt ve cầu thang xoắn ốc bóng loáng và lộng lẫy lần thứ một trăm tám mươi trong ngày.

Hôm qua, Trình Chính vừa mới sang tên căn biệt thự này lại cho tôi.

Ngôi nhà tốt thế này, sao lại thuộc về tôi nhỉ?

Quá đã.

Trình Chính ngày càng có giá, số lượng tình địch của tôi cũng bắt đầu tăng lên.

Thực ra tôi cũng chẳng quan tâm lắm, một tháng cho tôi hai mươi triệu tệ, anh có mở hậu cung ở bên ngoài, tôi cũng không dám ý kiến gì.

Tuy nhiên Trình Chính không để tôi được nhàn rỗi, mỗi lần đi xã giao bên ngoài, nếu bị người phụ nữ nào bám lấy, anh đều cách xa ra, lạnh lùng tuyên bố:

“Xin lỗi, vợ tôi chuẩn bị tới, cô không đụng vào cô ấy được đâu.”

Lúc này tôi sẽ xuất hiện thật hoành tráng, vận dụng hết mọi công phu để đá bay tất cả những người phụ nữ muốn bám lấy anh.

Sức chiến đấu của tôi đã nổi tiếng từ thời Trình Chính giả vờ bị liệt, bây giờ còn có thêm chuyện này, tiếng tăm “hổ cái” của tôi ngày càng vang dội.

Thôi vậy, anh cho tôi nhiều tiền như thế , diễn thì cứ diễn vậy.

Nhưng hôm nay có vẻ đã khác.

Khi Trình Chính nhắn tin gọi tôi đến, anh đã hơi ngà ngà say.

Trong đó có một người phụ nữ dính chặt lấy anh, một thân hàng hiệu, có lẽ là một tiểu thư nhà giàu.

Quan trọng nhất là, dáng vẻ kiêu ngạo hất cằm ưỡn ngực cùng với điệu bộ nói chuyện của cô ta khiến tôi nhất thời không phân biệt được ai trong hai chúng tôi mới là vợ của Trình Chính.

Có một người tốt bụng nhắc nhở tôi: “Đây là vị hôn thê trước đây của Trình Chính.”

Ồ ——

Cho dù là vị hôn thê hay vị hôn phu, cái gì cũ cũng đều là thuộc về quá khứ, đến đây khoe mẽ gì chứ?

“Ồ, vị hôn thê cũ, xin chào.”

Tôi lịch sự chào hỏi.

“Nguyễn Diệu phải không, tôi khuyên cô nên nhận thức rõ thân phận của mình, cô xuất thân từ nông thôn nghèo khó, hoàn toàn không xứng với Trình Chính, tôi khuyên cô nên biết điều mà rút lui.”

Ôi những lời thoại cũ rích.

Cuối cùng tôi cũng có vai diễn trong mấy bộ phim truyền hình nhà giàu sướt mướt chiếu vào mỗi tám giờ tối rồi.

Tôi đỡ lấy Trình Chính đang say:

“Nhưng mà chồng tôi cho tôi hai mươi triệu mỗi tháng, nhà cô giàu thế, có muốn cùng tôi cạnh tranh công bằng hay không?”

Cô ta bị tôi chọc tức đến mức hít thở không thông:

“Theo tôi biết, cô cũng là sinh viên đại học phải không, tốt nghiệp rồi không đi làm, ở nhà làm kí sinh trùng chỉ biết ăn bám, bản thân cô không thấy xấu hổ sao?”

“Xấu hổ ư?” Tôi lặp lại một cách khoa trương.

“Tôi còn là nhân viên cổ cồn hồng* nữa đấy.”

(*) Nhân viên cổ cồn hồng (tiếng Anh: pink-collar worker) là thuật ngữ chỉ nhóm người làm công việc dịch vụ khách hàng, chăm sóc người khác, giảng dạy, y tá, thư ký, chăm sóc trẻ, làm móng.

“Có câu này, cô nghe chưa, nhân viên cổ cồn hồng, lương tháng ba ngàn rưỡi.”

“Nếu là cô, cô chọn cái nào?”

9.

Trình Chính có vẻ không vui lắm.

Sau khi về đến nhà, tôi chắc chắn anh đã tỉnh rượu, nhưng anh cứ ngồi lì ở đó mà không nói gì.

Anh ngồi trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên bật ra một câu:

“Vợ à, hay là em cứ mắng anh một trận đi.”

?

Còn có yêu cầu kiểu này nữa à?

“Anh cảm thấy em không yêu anh, em chỉ yêu tiền của anh thôi.”

Trời đất chứng giám! Tôi bị oan.

“Mỗi đêm em đều ôm cơ bụng của anh không nỡ buông tay, sao có thể không thích anh?”

“Không phải” Trình Chính bị tôi chặn họng: “Không phải loại không yêu đó.”

“Anh cảm thấy em không còn quan tâm đến anh.”

“Em xem, trước đây anh giấu em một bí mật lớn như thế, em cũng không mắng anh, điều này cũng chứng tỏ em không yêu anh.”

Đây là logic gì vậy?

Tôi bất lực hỏi lại:

“Vậy sao? Em phải làm gì đây?”

“Buồn bã, tức giận, đau khổ, không để ý đến anh, lạnh lùng nhìn anh hèn mọn cầu xin.”

“Sau đó thì sao?”

“Đồng ý tha thứ cho anh, sau đó chúng ta nối lại tình xưa.”

“Quả nhiên” tôi vỗ đùi: “Hiện giờ chúng ta đã đi đến bước cuối cùng, đại đoàn viên.”

Trình Chính còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị tôi giơ tay bóp má.

“Trình Chính, em biết anh đang lăn tăn về điều gì, trước hết, anh không có lỗi gì với em cả.”

“Hơn nữa, em sống đến tận hôm nay, dám yêu dám hận, không hề câu nệ. Em sẽ chọn điều có lợi nhất cho mình, cũng không bao giờ làm tổn thương người khác.”

“Nói em tham lam cũng không sao, em không quan tâm. Bởi vì em vô cùng chắc chắn, em đang được ở bên người mình yêu, nắm tay nhau đến đầu bạc răng long.”

“Em sẽ không vướng bận quá khứ mà quên đi hiện tại.”

Hạnh phúc hiện tại chính là thứ quý giá nhất.

(Hoàn chính văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play