Tin đồn chân tôi bị gãy rất nhanh đã lan truyền, tất cả mọi chuyện đúng với những gì tôi đã dự đoán.
Trình Mai đắc ý đến mức suýt thì lòi đuôi cáo, không ít người cũng vì vậy mà trở mặt với tôi.
Tôi cười khẩy, thế cũng tốt, đợi đến lúc tôi trả lại món nợ này, ai cùng đừng hòng cầu xin tha thứ.
Duy chỉ có một chuyện nằm ngoài kế hoạch của tôi, đó là cô vợ từ trên trời rơi xuống này đây.
Ban đầu, tôi tưởng rằng cô ấy là tai mắt của Trình Mai hoặc mẹ tôi cài vào, nhưng sau mấy ngày quan sát, tôi đã có câu trả lời.
Cô ấy không phải người của Trình Mai.
Vậy thì chỉ có thể là vì tiền rồi.
Một tháng mười triệu tệ, mẹ tôi quả nhiên hào phóng.
Nhưng đó cũng chỉ là nước mắt cá sấu, nếu không bà ta đã không giấu nhẹm tin tức về vụ án kia, chỉ một lòng bảo vệ đứa con trai cả.
Cho nên tôi cố tình nói với quản gia, kêu ông ấy gộp lại khoản tiền mười triệu tệ đó thành chi phí sinh hoạt chung cho cả hai người, còn cố ý mang thêm mấy tờ hóa đơn hàng hiệu đắt đỏ đưa cho cô ấy.
Đúng như tôi dự đoán, khi biết tin này, cô ấy sốt ruột đến mức nhảy dựng lên, len lén cắt giảm một khoản chi tiêu lớn trong nhà.
Chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh, đã vậy còn rất keo kiệt.
Vậy mà tôi lại rung động trước cô ấy.
Nhất là mỗi khi cô ấy đứng chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi.
Tôi sớm đã quen với sự giả dối, nghe quen những lời lẽ cay nghiệt đầy ẩn ý, lần đầu tiên tôi gặp một người nói chuyện thẳng thắn như vậy...
“Quá đã.”
Khi vô tình thốt ra từ này, tôi cũng “sốc” không kém.
Tôi biết rõ cô ấy là người thế nào, ai ngờ cũng có ngày tôi bị cô ấy đồng hoá, học theo phong cách nói chuyện của cô ấy lúc nào không hay.
Ở bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy niềm vui của tuổi thơ ùa về.
Nếu như tôi không phải đang cố tình giả vờ đáng thương.
Tôi từng nghĩ, những người luôn tỏ ra yếu đuối để giành được lòng thương hại của người khác chính là những kẻ vô dụng và nhu nhược.
Nhưng chính tôi cũng giả vờ yếu đuối để được cô ấy thương hại.
Có lẽ chỉ có cách này, tôi mới thu hút được sự chú ý của cô ấy.
Sau này tôi nghĩ kĩ lại, có lẽ từ khi tôi quyết định tỏ vẻ đáng thương, tôi xác định mình đã bại trận.
Ngoài mặt, trái tim cô ấy luôn hướng về phía tôi, nhưng thực ra tôi phải vắt óc suy nghĩ mọi cách mới có thể khiến cô ấy quan tâm đến tôi, ban phát tình yêu của cô ấy cho tôi.
Cho đến khi vở kịch phá sản này đi đến hồi kết, ngoài niềm vui khi con thú khát máu cuối cùng cũng được đánh chén say sưa trong khúc nhạc dạo đầu vui sướng, thì còn có chút tiếc nuối và bất an.
Cô vợ nhỏ đến với tôi vì tiền, liệu cô ấy có vứt bỏ tôi không?
Thật đáng tiếc nếu chuyện đó xảy ra.
Không phải tiếc nuối vì giả vờ lâu như vậy mà lại không được như mong đợi, mà là tiếc nuối vì bản thân không thể cùng cô tiếp tục đóng vai một cặp vợ chồng yêu đương mặn nồng.
À, cũng không có gì phải tiếc nuối.
Nếu như cô ấy yêu tiền, đợi tôi sắp xếp ổn thoả, sẽ trở về tìm cô ấy.
Ép buộc hay dụ dỗ, nếu cô ấy dám vứt bỏ tôi, tôi không ngại dùng thủ đoạn của mình để khiến cho cô ấy sống không yên.
Tôi ngẩn ngơ suy nghĩ, ngoài ra còn rất mong đợi.
Nhưng sự thật khác xa những gì tôi đã tưởng tượng.
Tôi cho rằng cô vợ nhỏ chỉ yêu tiền, nhưng lần này, cô ấy không do dự mà chọn tôi.
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, nhưng mánh khoé nhỏ nhặt mà cô ấy dùng để qua mặt tôi, hoá ra là để phòng hờ vào những lúc như vậy.
Người có tâm tư đen tối, sợ nhất chính là gặp phải những người ngây thơ như cô ấy.
Bởi vì cô ấy sẽ như một tấm gương, phản chiếu lại những gì đen tối, xấu xa bên trong con người tôi.
Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, nhưng tôi lại cứ trì hoãn mãi.
Tôi sợ hãi không dám nói, không dám kể cho cô ấy biết về kế hoạch của mình.
Liệu cô ấy có thể chấp nhận một con người mưu mô xảo quyệt như tôi không?
Hóa ra đây chính là cảm giác “gần về đến quê thì càng hồi hộp”.
Cô ấy bất ngờ vui vẻ chấp nhận, nhưng tôi lại thấy không vui.
Có phải cô ấy không còn quan tâm đến tôi nữa không? Sao cô ấy lại không mắng tôi?
Trong lúc triển khai kế hoạch, tôi vẫn ngủ rất ngon, bây giờ đột nhiên lại mất ngủ.
Tôi cố tình mời vị hôn thê trước đây đến để thăm dò ý kiến của cô ấy, nhưng cô ấy lại không hề đếm xỉa.
Nghe cô ấy nói xong, tôi rốt cuộc cũng hiểu, dù có xảy ra chuyện gì, Nguyễn Diệu mãi mãi là một cô gái đơn thuần, trong sáng.
Cô ấy ấm áp, chân thành và niềm nở. Cô ấy sẽ chỉ sống vì hiện tại.
Cô ấy hoà nhã, tốt bụng với tất cả mọi người, sẽ đồng cảm, sẽ thương xót, nhưng cũng sẽ không bận tâm, không vướng bận.
Cô ấy mãi mãi tỏa sáng như ánh mặt trời, mà tôi tình nguyện đuổi theo mặt trời, xua tan bóng tối.