1.
“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết nên tặng gì cho phải—”
Gã đàn ông cười đểu cáng, nhìn tôi với ánh mắt xấu xa: “Nếu như cậu không được, tôi thân là anh em tốt có thể thay cậu động phòng.”
Tôi bật cười: “Cái gì? Anh muốn núp dưới gầm giường nghe lén sao? Tôi lại thấy cái chuồng chó trong góc phòng vừa khít cho anh chui vào đấy.”
Tôi khinh thường liếc mắt nhìn hắn ta: “Chỉ có điều loại như anh nhà tôi cũng không dám nuôi đâu. Người ta thường nói chó dữ cắn người sẽ không sủa, anh sủa ầm ĩ như vậy, chỉ được cái to mồm, đến chó cũng không làm nổi, đúng là đồ bỏ đi.”
Gã đàn ông bị tôi làm cho bẽ mặt: “Cô cô cô…”
Tôi thẳng thừng cắt ngang lời hắn ta: “Mọi người lưu ý, nhà vệ sinh tạm thời ngừng sử dụng.”
Giọng tôi không lớn lắm, chỉ thu hút sự chú ý của một vài người xung quanh.
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn hắn ta, cười nhạo: “Vì miệng của anh đây ngậm đầy bồn cầu, nếu không làm sao có thể thúi đến như vậy.”
Gã đàn ông lập tức nổi đoá: “Sao cô có thể ăn nói thô tục như vậy!”
Tôi dửng dưng đáp lại: “Thế này đã lịch sự lắm rồi đấy, còn nhiều câu khó nghe hơn, anh còn muốn nghe không?”
Sau khi đuổi được gã đàn ông đó đi, Trình Chính ngồi trên xe lăn khẽ nói cảm ơn với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ yếu ớt, tủi thân cam chịu của anh, trong lòng vô cùng xót xa, vội vàng an ủi anh:
“Đừng sợ, sau này em sẽ là người bảo vệ anh.”
Trình Chính cũng mỉm cười với tôi, dịu dàng đáp lại:
“Làm phiền em rồi, vợ à.”
Nghe thấy từ “vợ” mà Trình Chính gọi, mặt tôi đỏ bừng.
Vốn dĩ chuyện tôi kết hôn cùng với Trình Chính cũng rất hoang đường.
Đó vốn là một kỳ nghỉ hè bình thường, tôi về nhà tắm rửa, giặt giũ đống quần áo của mình.
Bởi vì vừa mới về nhà cho nên tôi không kịp đọc tin nhắn của trưởng thôn gửi đến, khi đồ trong máy giặt gần xong, nhà tôi mất điện.
Tôi chán nản không thể làm gì khác ngoài việc hì hà hì hục lôi quần áo dính đầy bọt xà phòng trong máy ra, chất đầy một chậu lớn, mang ra sân giặt lại cho sạch bọt.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói xa lạ.
“Những đứa trẻ lớn lên ở trong thôn này, cả đời cũng không thể rời khỏi thôn nửa bước.”
“Các cô gái còn đáng thương hơn, một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ có thể mau chóng kết hôn sinh con, hầu hạ cả gia đình chồng.”
“Giống như cô gái này đây, còn rất trẻ tuổi nhưng lại gầy gò ốm yếu, vậy mà còn phải giặt quần áo cho cả nhà chồng.”
“Cho họ được nhìn ngắm thế giới họ chưa từng thấy, mang đến cho các cô gái ở đây sự ấm áp, đây chính là ý nghĩa của buổi phát sóng trực tiếp hôm nay.”
Không thể rời khỏi thôn nửa bước?
Một chữ bẻ đôi cũng không biết?
Giặt giũ quần áo cho cả nhà chồng?
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, tự động gán cho mình biểu cảm “Nói tôi sao?”.
Bọn họ cầm điện thoại lên, vừa đi vừa phát sóng trực tiếp, bên cạnh còn có mấy người đi cùng, lưng đeo balo, tay cầm bảng đèn, thỉnh thoảng phụ hoạ vài câu.
Bọn họ chỉ dựa vào một tấm ảnh, thực sự cái gì cũng bịa ra được luôn hả?
Tôi nghe anh ta càng bịa chuyện càng quá đáng, thậm chí còn lợi dụng chuyện này để nhận quà, tôi không thể nhịn nổi, cầm cây gậy đập quần áo, lao thẳng ra ngoài.
“Mày sủa cái gì vậy?”
Tôi quát ầm lên, tên streamer kia đứng hình, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây người.
Sau đó, tôi trình diễn một màn chửi bới um sùm, bao nhiêu từ ngữ chợ búa đều tuôn ra hết.
Trong suốt hai giờ đồng hồ, không một chữ nào lặp lại.
Cuối cùng, tôi còn lôi cả tên streamer và tên trợ lý như người mất hồn của anh ta cùng đi xem bằng cử nhân và bằng tốt nghiệp đại học của tôi.
Thực ra tôi còn chưa mắng xong nhưng vì trong lúc phát sóng trực tiếp xuất hiện quá nhiều từ ngữ tục tĩu nên đã bị cấm.
Ba cái livestream chuyên dựng chuyện để câu like câu view vớ vẩn như vậy, bị cấm phát trực tiếp đúng là đáng đời.
Sau khi trút hết cơn giận, tôi quay về nhà. Nào ngờ, tôi nổi tiếng luôn rồi.
Có người cắt đoạn video đó ra, tự phong cho tôi là “Nữ sinh đại học miệng lưỡi xéo xắt nhất”.
Thậm chí còn có rất nhiều người bình luận ở dưới muốn thuê tôi đi mắng chửi người thay họ.
Tôi không thèm để ý, nhưng vài ngày sau, tôi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Đối phương nói thẳng:
“Mười triệu tệ, kết hôn với con trai tôi.”
2.
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng đây là một trò đùa cho đến khi tôi đứng trước căn biệt thự ba tầng của nhà họ.
Không phải chứ, mấy người làm thật hả?
Một quý bà ăn mặc sang trọng nói với tôi, cách đây không lâu, đứa con trai bé bỏng của bà ấy xảy ra tai nạn giao thông, tuy rằng giữ được mạng sống nhưng cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Cũng vì chuyện này, có không ít người công khai hay âm thầm chế giễu thằng bé, bà ấy rất cần một người giống như tôi, mắng cho bọn họ phải ngậm miệng lại mới thôi.
Tôi vừa có học vấn, vừa biết mắng người, quả là một cỗ máy mắng chửi người độc nhất vô nhị, à không, đúng là một cô con dâu trời ban.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Tôi hơi đắn đo: “Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện trọng đại của đời nguời…”
“Mười triệu tệ.”
“Không thì, cháu có thể đến gặp con trai dì trước, được không?”
“Một tháng mười triệu tệ.”
“Mẹ, con đồng ý.”
Một tháng mười triệu tệ, cho dù đối phương chỉ là một con cóc ghẻ, tôi đều có thể chịu được.
Tất nhiên, Trình Chính không phải là một con cóc ghẻ, thậm chí còn đẹp trai hơn cả mấy anh chàng hot boy tôi hay xem trên mạng.
Quan trọng nhất là, lúc đó Trình Chính ngồi trên xe lăn, người gì đâu mà dịu dàng hiền thục, thế mà vẫn bị một vài người chê bai, sỉ nhục.
Ban đầu tôi không hiểu, một gia đình giàu có, quyền thế như thế này, dù không nhìn mặt sư thì cũng phải nhìn mặt Phật, sao lại có thể ức hiếp người khác một cách quá đáng như vậy. Mãi cho đến tận khi tôi nhìn thấy Trình Mai- anh trai của Trình Chính đang được mọi người vây quanh, tôi mới vỡ lẽ.
Giới nhà giàu quả nhiên thâm sâu khó lường.
Sắc mặt Trình Chính tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Diệu tôi đây không ngại đánh đấm, không ngại chửi bới, chỉ sợ những người đáng thương tội nghiệp như vậy, tôi chỉ cần nhìn thôi cũng mủi lòng, máu nóng dồn lên não.
Người chồng này, tôi bảo kê.
Con người Trình Chính vốn rất ôn hoà, cho dù bất ngờ gặp chuyện không may, anh cũng không oán trời trách đất, trút giận lên người khác.
Còn tôi thì khác, ngày đầu tiên chuyển vào ở trong biệt thự, tôi đã mắng ba người giúp việc té tát vì dám làm ra chuyện động trời.
Bọn họ thấy Trình Chính tàn tật, sau này sẽ không được thừa kế tài sản, vì vậy ra sức xu nịnh Trình Mai, tiết lộ tin tức bên phía Trình Chính ra ngoài như một cái sàng vậy.
Tôi thẳng tay đuổi việc từng người một, Trình Chính chỉ ngồi ở một bên nhìn, sau khi xong việc còn đưa cho tôi một ly nước ấm.
“Em khát lắm rồi đúng không?”
Nhìn đi, một người dễ mến như vậy, lại bị những kẻ xấu xa như thế ức hiếp.
Tối hôm đó, Trình Chính tỏ ra rất áy náy với tôi:
“Anh biết em không có tình cảm với anh, phải bấm bụng chịu đựng để kết hôn với anh. Anh tuyệt đối không có ý xúc phạm em đâu. Biệt thự có rất nhiều phòng, em cứ lựa chọn bất cứ phòng nào em thích. Nếu em thích ngủ trong phòng ngủ chính, anh sẽ dọn ra ngoài.”
Tôi rất trượng nghĩa từ chối ý tốt của anh:
“Thân thể anh bây giờ đi lại rất khó khăn, em phải túc trực ở đây để có thể chăm sóc cho anh mọi lúc mọi nơi.”
Sợ mình sẽ đè lên chân Trình Chính, tôi quyết định kê thêm một cái giường nhỏ bên cạnh giường của anh.
Nửa đêm, trong lúc đang say giấc nồng, tôi mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Không cần giữ lại.”
“Hắn tưởng chết là xong chuyện rồi sao?”
“Có chết cũng phải khai ra cho tôi.”
Cái gì mà “chết là xong”, tôi giật mình tỉnh giấc.
Không lẽ dáng vẻ thân thiện, dịu dàng của anh, tất cả đều chỉ là đóng kịch. Thực ra anh đã trầm cảm tới mức muốn tự kết thúc cuộc đời mình rồi sao?
Tôi chợt mở to mắt, quay đầu nhìn lại, Trình Chính đã không còn ở trên giường.
Tôi vội vàng chạy ra ban công, trông thấy Trình Chính đang ngồi trên ghế ngoài ban công, vẻ mặt thẫn thờ.
Ủ rũ, đáng thương, cô đơn.
Nghe thấy tiếng động, Trình Chính quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, anh híp mắt lại, nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Tôi nhìn cây nạng nằm ngổn ngang ở dưới đất và chiếc xe lăn ở đằng xa, lòng đau như cắt:
“Anh không tự đi về được phải không?”
“Không về được sao không gọi em? Em ngủ rất ngoan, không sợ bị đánh thức đâu.”
Tôi đẩy xe lăn lại, cẩn thận dìu anh ấy về phòng.
Nằm trên giường, tôi trằn trọc trở mình.
Câu “chết là xong” cứ quanh quẩn trong tâm trí.
Bất chợt, chúng tôi đồng thời hỏi nhau.
“Em nghe thấy rồi à?
“Anh phải cố gắng sống tiếp.”
Im lặng.
Sau khi chúng tôi cùng lúc lên tiếng, căn phòng chìm vào trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Tôi chỉ nghĩ Trình Chính đang suy sụp, sau khi bị tôi bắt gặp càng trở nên chán nản.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi trở người, từ giường nhỏ, trèo lên giường của Trình Chính.
Rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:
“Em biết anh không thể chấp nhận ngay được, đợi đến mai chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thử, trái đất tròn như vậy, kiểu gì cũng gặp được một bác sĩ giỏi.”
“Hơn nữa, bây giờ khoa học càng ngày càng tiến bộ, hiện giờ không có cách nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có cách.”
“Người còn sống mới có thể tiếp tục hy vọng.”
Tôi nắm chặt lấy tay anh, phải công nhận, con nhà giàu được nuông chiều từ bé, da dẻ sờ vào thật mịn màng.
“Còn những kẻ không nói được lời hay ý đẹp kia, em sẽ thay anh dạy lại bọn họ cách làm người.”
3.
Có vẻ tôi bị chơi một vố rồi.
Trước khi kết hôn quý bà bảo mỗi tháng sẽ cho tôi mười triệu tệ. Nhưng khi tôi chính thức về làm dâu, số tiền đó bỗng biến thành toàn bộ chi phí sinh hoạt cho cả tôi và Trình Chính, mỗi tháng chỉ vỏn vẹn mười triệu tệ.
Tôi trố mắt nhìn tờ kê khai các khoản chi tiêu mà quản gia đưa tới, không dám tin vào mắt mình, tôi lại kiểm tra số dư tài khoản một lần nữa.
Trình Chính ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi e thẹn:
“Tại anh mà em bị liên lụy rồi.”
Tôi hiểu hết ẩn ý trong lời nói của anh.
Cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế trong giới thượng lưu từ trước đến nay đều rất khốc liệt. Nếu Trình Chính vẫn còn khoẻ mạnh như trước, có lẽ anh vẫn còn có cơ hội để đấu tranh. Nhưng hiện giờ cả hai chân đều tàn phế, so với người anh trai tài giỏi và khôn ngoan, anh chỉ là một quân cờ bị vứt đi.
Chỉ có thể trang trải cuộc sống bằng cách ngửa tay xin tiền cha mẹ.
Nhà họ Trình tiền nhiều không đếm xuể, nuôi thêm một miệng ăn cũng không phải không thể, chẳng qua bọn họ thấy anh đã mất hết giá trị cho nên mới đối xử qua loa tuỳ tiện.
Tôi an ủi anh: “Anh không cần phải tự trách, mười triệu cũng đủ để chúng ta tiêu xài.”
Sau khi xoa dịu tâm hồn bé bỏng như một bông hoa của Trình Chính, sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng gọi quản gia tới.
“Vì sao chưa đến giữa tháng mà đã tiêu hết năm triệu tệ rồi?”
Tôi nhìn qua các khoản chi tiêu trên tờ kê khai, kinh ngạc há hốc miệng: “Cái gì thế này, một túi đá hơn ba trăm đô? Dùng nước thánh để làm hay gì?”
“Khoan đã, sao mua thịt bò mà còn phải trả thêm mười ngàn tệ tiền vé máy bay vậy?”
Sau khi xem xét một lượt, cảm nhận lớn nhất của tôi chính là —
Tư bản quả nhiên không bóc lột người nghèo.
Ví dụ như mấy ngày trước họ mua cho tôi một đôi bông tai ngọc trai, thực chất chỉ là nhựa tổng hợp; cái vòng tay hơn năm ngàn tệ kia cũng chỉ là đồng mạ điện.
Tôi ngăn quản gia lại nói: “Sau này, không cần mua trang sức cho tôi nữa.”
Số tiền đó dùng để tích trữ vàng ròng không phải tốt hơn sao, ít nhất còn giữ được giá trị.
Nếu chỉ có một trăm ngàn tệ trong tay, chắc chắn tôi còn có thể mua được một đôi bông tai ngọc trai thật.
Còn tiết kiệm được tận ba mươi chín ngàn tệ.
Đối với những món hàng hiệu có giá trị gia tăng mà tư bản mang đến, tôi một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Trong lúc dùng cơm trưa, tôi chăm chú nhìn động tác cắt bít tết tao nhã của Trình Chính.
Anh bị ánh mắt của tôi làm cho mất tự nhiên, ngập ngừng đưa nĩa về phía tôi: “Em... muốn ăn không?”
“Không không không, anh cứ ăn đi.” Tôi lắc đầu từ chối, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Trình Chính bối rối không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho miếng thịt vào miệng.
“Ăn ngon không?”
Anh gật đầu.
Tôi cười tủm tỉm, giọng điệu mang theo ý đồ dụ dỗ: “Vậy anh thấy so với miếng thịt hôm qua, có gì khác nhau không?”
Trình Chính đang cắm nĩa vào miếng thịt bỗng khựng lại, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt mơ hồ.
Thấy chưa! Thịt bò vận chuyển từ Úc về bằng đường hàng không so với thịt bò nhà tôi vừa mới giết thịt, hương vị cũng không khác gì nhau.
Cứ như vậy, tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá.
Hừ, bọn tư bản, đừng hòng móc được của tôi thêm một xu nào nữa.
Cuối tháng này, anh trai của Trình Chính- Trinh Mai tổ chức tiệc sinh nhật. Chiều nay tôi gọi quản gia lại, cắn răng đặt cho Trình Chính bộ ghim cài áo và khuy măng sét trị giá năm trăm ngàn tệ.
Trình Chính vừa hay tiến vào, tôi ngừng việc đang làm lại, tiến lại đẩy anh.
“Không phải em nói những thứ này đều bị tư bản độn giá lên trời sao? Mấy ngày trước em còn bán hết trang sức quý giá của mình, vì sao lại mua cho anh một thứ đắt tiền như vậy?”
Tôi đưa cho anh xem mấy mẫu mình đã chọn:
“Em mới không thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn này đâu, nhưng dù gì đây cũng là tiệc sinh nhật của anh trai anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người quen biết anh. Bọn họ xem trọng cái mã bên ngoài hơn con người bên trong, không thể để bị bẽ mặt được.
“Còn em á, ai cũng biết em là một cô gái nông thôn quê mùa, không có những món đồ hàng hiệu cũng là chuyện bình thuờng, không phải sao? Nếu như không thể nhịn nổi thì em cũng có thể mắng lại mà.”
Trình Chính bật cười vì câu nói của tôi, anh ấy giơ tay gập quyển tạp chí lại:
“Vậy thì anh cũng không cần nữa, đến lúc đó em cùng anh mắng chửi lại bọn họ nhé.”
Anh ấy nghiêng đầu, ánh mắt còn lóe lên vẻ tinh nghịch.
Tiệc sinh nhật của Trình Mai, không nói cũng đoán được, những người đến tham dự đều chẳng ưa gì Trình Chính.
Ai cũng muốn dẫm đạp Trình Chính dưới chân để lấy lòng chủ tiệc.
Để chuẩn bị cho trận chiến cam go này, tôi đặc biệt về nhà, học hỏi thêm đủ kiểu chửi mới từ mấy dì mấy thím ở đầu thôn, những người có sức chiến đấu ác liệt.
Khi Trình Chính đi vào, tôi đang thử từng màu son trên tay.
Anh nhìn kỹ một lượt, rút ra một thỏi son.
“Dùng thỏi này đi, dùng cái này.”
Tôi lấy ra một thỏi son khác, thay thế thỏi son trong tay anh.
Trình Chính nhẹ nhàng tô son cho tôi, động tác rất đỗi dịu dàng.
Tôi soi gương ngắm nghía, vô cùng hài lòng:
“Màu đỏ nổi bật này, ai dùng cũng toát lên khí chất ngời ngợi, hôm nay em sẽ dùng nó để xử đẹp đám người chảnh chọe đó.”
Trình Chính mỉm cười, ngón tay chạm nhẹ lên môi tôi, sau đó quệt tay lên môi mình:
“Vậy sao?”
“Vậy anh cũng dùng nó để xử đẹp bọn họ nhé.”