4.

Mãi cho tới khi vào đến tận cửa biệt thự, mặt tôi vẫn còn đỏ bừng.

Trình Chính quả nhiên là một cao thủ tán tỉnh.

Tôi vốn đã bình tĩnh lại, nhưng khi ở trên xe, Trình Chính chợt nắm lấy tay tôi, đeo cho tôi một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay lấp lánh với đủ loại đá quý, dưới ánh chiều tà càng thêm rực rỡ.

Không có một người phụ nữ nào không thích trang sức lấp lánh, tôi đưa tay lên ngắm nghía, vô cùng thích thú:

“Anh mua nó khi nào vậy? Không phải chúng ta đã hẹn nhau sẽ ăn mặc giản dị nhất có thể để đến dự tiệc rồi sao?”

Trình Chính mỉm cười, nháy mắt với tôi: “Anh dùng tiền quỹ đen của mình để mua đó.”

Tôi chỉ vào anh ấy: “Anh được lắm, Trình tiên sinh, mới vừa kết hôn mà anh đã dám trữ quỹ đen rồi à.”

Chúng tôi đến hơi muộn, khi vào cửa, trong phòng đã có khá nhiều khách khứa.

Y hương tấn ảnh* bên trong hội trường, bọn họ đã bắt đầu nhập tiệc, nhưng không một ai đến bắt chuyện với chúng tôi.

(*) Nguyên văn là 衣香鬓影 (Y hương tấn ảnh): Là một thành ngữ, có nghĩa “quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu”. Thường dùng để chỉ dùng để chỉ những người phụ nữ ăn diện lộng lẫy.

Hết khiêu khích rồi lại đến phớt lờ, đây là chiêu mới à, vừa học trong bí kíp võ lâm sao?

Dù gì tôi và Trình Chính đều không để tâm.

Chúng tôi chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình, những kẻ chỉ thích bới móc người khác, việc gì phải bận tâm đến bọn họ.

Tôi đẩy Trình Chính đến quầy bánh ngọt, chọn cho anh một vài món bánh.

Trình Chính bị người ta hãm hại mới gặp phải tai nạn, cơ thể rất yếu ớt, thường xuyên bị hạ đường huyết. Cho nên tôi luôn chú ý việc ăn uống hàng ngày của anh.

Nhìn chúng tôi tình cảm mặn nồng như một đôi chim cu, tất nhiên có người ngứa ngáy không chịu được.

Trình Mai cầm ly rượu, tiến đến chào hỏi Trình Chính.

Sau khi liếc nhìn chúng tôi vài cái, anh ta tỏ vẻ mình là một người anh trai mẫu mực, nhíu mày nói:

“Sao lại ăn mặc sơ sài như vậy? Có phải người giúp việc nhà cậu tham ô tiền bạc, cố tình ức hiếp cậu đúng không?”

“Nếu thiếu tiền, cứ nói với anh.”

“Chỉ sợ những người thân cận bên cạnh cậu lại giở trò, lợi dụng cậu đi đứng khó khăn, lại thấy nhà họ Trình chúng ta giàu có mà nảy sinh ý đồ xấu xa.”

Trình Mai đang ám chỉ tôi đó hả?

Tôi lườm anh ta, vừa định mở miệng nói chuyện, một người đàn ông đi cùng Trình Mai đã nhanh nhảu chen vào:

“Đúng vậy, phải nói là phòng trộm phòng ngày phòng đêm, chỉ có kẻ trộm trong nhà là khó phòng.”

“Anh Trình này, nhà họ Trình lớn thế này, phải quản lý cho tốt đấy.”

Tôi bật cười, cúi đầu nhìn Trình Chính:

“Đây là cháu trai của anh à?”

Trình Chính không hiểu cô muốn nói gì, nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.

Người đàn ông kia cáu kỉnh đáp lại: “Bà cô quê mùa kia, tôi không phải họ Trình.”

“Đúng rồi, anh không phải họ Trình, vậy việc gì anh phải chõ mũi vào chuyện của nhà họ Trình vậy?”

“Anh chõ mũi vào chuyện nhà chúng tôi, tôi còn tưởng anh là cháu ngoại của Trình Chính đấy.”

Trình Mai nhíu mày quở trách tôi: “Ai đến đây cũng là khách của nhà họ Trình, cô đừng có làm nhà chúng tôi mất hết mặt mũi.”

Ánh mắt Trình Chính khẽ động, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Đúng vậy, sao nhà họ Trình lại để cho một người phụ nữ như thế này vào cửa chứ? Làm ô uế danh dự của nhà họ Trình. Trình Chính què chân, sao mắt cũng mù luôn rồi.”

Tôi lại cúi xuống nhìn Trình Chính:

“Trong quỹ đen của anh có nhiều tiền không?”

Trình Chính gật đầu.

Được lắm.

Tôi đứng thẳng người, vung tay đấm mạnh vào mặt anh ta một cái vang dội.

“Bốp” một tiếng, anh ta kêu lên đau đớn, vội che lấy mắt mình

Trình Mai hoảng hồn, vừa ngẩng đầu định quát tôi: “Mày…”

Tôi giơ tay kia lên, cũng tặng anh ta một đấm.

Chẳng mấy chốc, bữa tiệc trở nên náo loạn.

Tôi đẩy Trình Chính ngồi trên xe lăn chạy nhanh như bay, hai chúng tôi trốn vào trong một vườn hoa nhỏ của căn biệt thự.

Tôi thở không ra hơi ngồi phịch xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt như tắm trong gió xuân của Trình Chính.

“Trình tiên sinh, anh sẽ không trách em đã gây rắc rối đâu nhỉ?”

Trình Chính mỉm cười, lắc đầu đáp: “Sẽ không.”

“Cho hỏi cảm xúc của anh lúc này là gì?”

Anh bắt chước cách nói chuyện của tôi, mở miệng nói: “Quá đã.”

Thôi xong, Trình tiên sinh lịch thiệp đã bị tôi dạy hư rồi.

“À phải rồi, còn cái này nữa.”

Tôi móc từ trong túi ra hai cái bánh quy.

Đáng tiếc là có một cái đã nát vụn mất rồi.

Trình Chính rất hào phóng bẻ đôi cái bánh của anh chia cho tôi một nửa.

Anh ngồi trên xe lăn, tôi ngồi dưới đất, trốn trong vườn hoa nhỏ giữa bữa tiệc, chia nhau ăn chung một cái bánh.

“Anh có thấy tụi mình bây giờ giống hệt một cặp vợ chồng nhà giàu vừa mới phá sản hay không?”

5.

Sự thật đã chứng minh, cơm không thể ăn bừa, nói chớ nên nói bậy.

Nửa tháng sau khi tôi và Trình Chính đùa giỡn gọi nhau là một cặp vợ chồng phá sản, nhà họ Trình bất ngờ rơi vào một cuộc khủng hoảng kinh tế chưa từng có.

Đáng lẽ, nhà họ Trình với gốc gác lâu đời không thể dễ dàng phá sản một cách chóng vánh như vậy được. Ai ngờ tài sản đột nhiên bốc hơi, chuỗi vốn đầu tư cạn kiệt.

Cho dù không hiểu chuyện làm ăn, tôi cũng đánh hơi được rằng đã có chuyện.

Mãi cho đến khi Trình Chính đích thân thông báo cho tôi, nhà họ Trình phá sản, không thể chu cấp tiền để nuôi sống anh.

Trái tim đôi đau nhói.

Không lẽ Trình Mai vì muốn vứt bỏ đứa em trai này, cho nên mới tự biên tự diễn một vở kịch hoành tráng như thế này?

“Anh không muốn làm liên lụy đến em, nếu em muốn, chúng ta có thể làm thủ tục ly hôn bất cứ lúc nào.”

Khi Trình Chính thốt ra những lời này, vẻ mặt anh thoạt nhìn vẫn rất bình thản, nhưng khi anh ngồi lẻ loi ở đó, trông còn yếu đuối và đáng thương hơn bất kỳ ai.

“Sao có thể vậy được? Anh đừng nghĩ quẩn.”

Tôi vòng tay ôm lấy anh, đồng cảm với nỗi xót xa khi bị chính những người thân yêu nhất ruồng bỏ, hoàn toàn không để ý đến một tia ranh mãnh loé lên trong mắt anh.

Tôi mang Trình Chính đến nhà của mình ở nông thôn.

Nhà tôi tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Trình Chính ngồi trên xe lăn đi đi lại lại trong sân, ánh mắt không giấu được sự hiếu kỳ.

“Thế nào, không tệ phải không?”

“Mọi thứ trong nhà đều do em tự mình thiết kế cả đấy.”

Tôi đẩy Trình Chính đi một vòng xung quanh nhà mình, vừa đi vừa trò chuyện:

“Sau khi cãi nhau với bố mẹ, em đã dọn ra ở riêng, mọi thứ ở đây đều do em tự tay hoàn thiện từng chút từng chút một.”

Trình Chính hỏi tôi vì sao lại cãi nhau với người nhà.

“Cũng tại cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của bố mẹ em cả thôi. Ở nhà em chỉ có thể làm trâu ngựa cho thằng em trai trời đánh, ngay cả sách cũng không được đọc. Thôi thì trốn quách ra ngoài cho xong.”

“Họ không đồng ý cũng không sao, em không ngại đánh nhau một trận, anh tưởng kỹ năng mắng chửi của em từ khi sinh ra đã có sao? Hừ, tất nhiên là em đúc kết được trong quá trình thực chiến rồi.”

“Bọn họ ấy à, yếu mà còn ra gió, nếu không thì sao lại dạy con gái phải tam tòng tứ đức, bọn họ sợ em có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, làm một con hổ cái, đến lúc đó bọn họ muốn nắn muốn bóp kiểu gì cũng không được.”

Trở về cái tổ của mình, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy thoải mái như vậy, cho nên cũng trò chuyện với Trình Chính nhiều hơn.

Tối đến, ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, trong phòng chỉ bật một bóng đèn ngủ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bầu không khí vì thế mà trở nên lãng mạn.

Trình Chính nằm nghiêng người về phía tôi, đôi mắt ngập nước nhìn tôi chăm chú.

Tôi phấn khích nhảy nhót trên giường.

“Tới đây, chúng ta làm một việc quan trọng.”

Tôi nhặt một cái túi nhỏ nằm cạnh mép giường lên: “Để em cho anh xem gia tài của nhà chúng ta!”

Gương mặt Trình Chính dịu dàng như nước.

“Một tháng mười triệu tệ đối với những người lắm tiền như anh có lẽ chỉ là một con số lẻ, nhưng đối với bọn em, số tiền này có làm cả đời cũng không kiếm nổi. Mấy tháng nay em đã cắt giảm rất nhiều khoản chi tiêu trong nhà, chính là để phòng hờ những chuyện không may xảy ra.”

Sắc mặt Trình Chính hơi thay đổi

“Anh trai anh coi anh như là cái gai trong mắt, ai cũng nhìn ra được điều đó. Còn mẹ anh, dù anh có là con trai bà ấy, bà ấy có thương anh đến mấy, nhưng sau này vẫn phải dựa vào anh trai anh. Đến một lúc nào đó, bà ấy vẫn sẽ bỏ rơi anh.”

“Đáng lẽ khi anh bị mọi người ức hiếp, bà ấy phải đứng ra bảo vệ anh, chứ không phải cưới em vào nhà để làm con tốt thí cho anh.”

Nhà họ Trình đã mất đi hơn một nửa gia sản, Trình Mai cắn chặt không buông số của cải còn lại. Về phần mẹ của Trình Chính, từ sau khi nhà họ Trình gặp chuyện, bà ấy đã đã bặt vô âm tín.

“Anh đừng lo, số tiền này đủ để chúng ta sống an nhàn suốt phần đời còn lại.”

6.

Cuộc sống của tôi và Trình Chính đã dần đi vào quỹ đạo.

Tôi có tiền, có thời gian rãnh rỗi, ngày ngày đều có một ông chồng đẹp trai, dịu dàng ở bên bầu bạn, trong nhà không lo thiếu vắng tiếng cuời.

Ông trời quả nhiên rất thiên vị tôi, trong lúc tôi đang đắm chính trong niềm hạnh phúc yên bề gia thất thì nhà hàng xóm lại có thêm một anh chàng đẹp trai chuyển tới.

Nghe nói đó là con trai của bác hàng xóm đi học đại học xa quê, lúc này về nhà nghỉ hè.

Anh chàng sinh viên trẻ khỏe đẹp trai, lễ phép tới nhà mượn đồ, đúng là không chê vào đâu được.

“Á—”

Tôi đang buôn chuyện vui vẻ với anh hàng xóm đẹp trai thì tiếng kêu đau đớn của Trình Chính từ trong nhà vang lên.

Tôi hoảng hốt chạy vào:

“Anh có sao không?”

Mặt Trình Chính tái nhợt nhưng vẫn cố an ủi tôi:

“Anh không sao, chỉ là chân hơi đau một chút.”

“Có khách đến phải không? Mau mời họ vào nhà ngồi chơi đi.”

“Mấy hôm trước chúng ta vừa mới phơi trà, vừa hay có dịp để đãi khách.”

Tôi đâu còn tâm trí để nghĩ đến người khác nữa, từ khi Trình Chính chuyển về đây ở cùng tôi, chân anh chẳng bao giờ bị đau. Ở đây cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất chính là thiếu thốn về cơ sở y tế. Tôi đứng ngồi không yên, sợ rằng do không mời bác sĩ đến kiểm tra định kỳ, cho nên chân anh mới xảy ra vấn đề.

Tôi ngồi xoa bóp chân cho anh.

“Anh không sao đâu, em đừng lo.”

Tuy rằng anh khẳng định mình không sao, nhưng mấy ngày sau đó, chân anh thỉnh thoảng lại đau nhức.

Tôi không dám rời xa anh nửa bước, theo dõi tình hình sức khoẻ của Trình Chính nghiêm ngặt.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm, Trình Chính đi lại khó khăn, tôi dìu anh ngồi vào vị trí thoải mái nhất rồi mới chạy ra ngoài mua thuốc cho anh.

Khi tôi trở về, Trình Chính đang ngồi ở trong sân, cách một bức tường nói chuyện với nhà hàng xóm.

Anh chàng sinh viên nhà hàng xóm sau này hễ thấy tôi là mặt tái mét, lập tức quay người bỏ chạy, giống như gặp quỷ vậy.

Chỉ còn lại một mình Trình Chính ngồi đó, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi tôi đến gần, Trình Chính ngẩng đầu lên, nói khẽ:

“Diệu Diệu, nếu em thật sự gặp được người có thể chăm lo cho em cả đời, vậy thì cứ ly hôn với anh đi, anh sẽ không trách em.”

“Dù thế nào đi nữa, anh chỉ mong em được hạnh phúc.”

?

Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Sao anh lại nói những lời như vậy?”

Không lẽ anh chàng sinh viên nhà hàng xóm đã nói gì với Trình Chính sao?

Mặc cho tôi tra hỏi thế nào, Trình Chính một chữ cũng không chịu nói.

Tối đến, tôi không nghe thấy tiếng của Trình Chính trong nhà.

Tôi tìm trong phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng anh đâu, tình thế cấp bách, tôi đá tung cửa phòng tắm ra.

Trình Chính đang dựa vào thành bồn tắm nhướng mắt nhìn tôi, rồi lại cụp mắt xuống.

Nương theo ánh mắt anh, trong làn hơi nước mờ ảo bốc lên, tôi nhìn thấy làn da trắng nõn, quyến rũ của Trình Chính.

Ngày nào cũng không tập thể dục mà sao thân hình vẫn đẹp thế, khiến tôi nhìn mà ghen tị.

Ý nghĩ đó lướt qua trong tâm trí tôi, ánh mắt nhìn Trình Chính cũng trở nên đê mê.

Trình Chính cong môi cười:

“Bé cưng, em có muốn sờ thử không?”

Ngại ghê.

Tôi nhanh chân lại gần, đặt tay lên người anh.

Trình Chính thoải mái nằm trong bồn tắm, dang rộng cánh tay ra để tôi tiện vuốt ve.

Trong lúc tôi còn đang mải mê sờ cơ bụng, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, anh bỗng dùng sức kéo tôi vào trong bồn tắm.

Tôi theo phản xạ giãy giụa, nhưng eo bị anh ôm chặt:

“Vợ à, đừng cử động.”

“Em thương chân anh nhất mà, sao em có thể trơ mắt nhìn nó bị đau được, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play