Sau bữa ăn bún gạo đó, Vạn Vân cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng Vạn Vân cũng không cảm thấy quá tiếc nuối, Chu Trường Thành có bề ngoài đẹp, mũi ra mũi, mắt ra mắt, tiền lương một tháng là 50 tệ, nên vẫn có thể sống ở huyện được.

Nghe nói không có cha mẹ, nên không cần sống chung với cha mẹ chồng, điểm này khá tốt. Dù chị gái Vạn Tuyết gả cho anh rể, anh rể dễ chịu nhưng chị gái đối với cha mẹ chồng và cô em chồng cũng có va chạm, lần nào gặp nhau, chị ấy cũng phàn nàn vài câu với cô.

Nếu không thành thì cô có thể lặng lẽ tiết kiệm thêm hai năm nữa, chờ khi nào đủ can đảm sẽ đi ra ngoài để xem thế giới.

Vạn Vân một cô gái chưa từng bước ra khỏi huyện Bình Thủy, vẫn luôn có một khát khao với thế giới bên ngoài, không biết ở ngoài ngọn núi kia có gì?

Vài năm trước, có một số thanh niên trí thức ở Vạn Gia Trại đã quay lại thành phố, và có viết thư về cho những người bạn cũ.

Dù là trên chương trình phát thanh hay trong những lá thư mà thanh niên trí thức gửi về, đều nói thế giới bên ngoài đã thay đổi rất lớn, rất nhiều nhà máy và xí nghiệp dựng lên, trong các cửa hàng quần áo đa dạng màu sắc, đến những nơi như Quảng Đông, họ có thể vào làm công nhân ở nhà máy, không cần chịu nắng chịu gió, có ký túc xá, mỗi người một giường, một tháng còn được trả nhiều tiền, có người mỗi tháng còn có thể kiếm được 100-200 tệ!

Khi đến giờ nghỉ của những ngày mùa, mấy người đó tụ tập lại nói với nhau như vậy, Vạn Vân lặng lẽ ở phía sau những người đó nghe được, cô không phải là người dễ dàng nói ra mọi chuyện, nhưng trong lòng có tính toán, lặng lẽ lên kế hoạch và không dám nói cho ai.

Thế giới bên ngoài, nghe thật là tuyệt vời!

Vốn cô nghĩ rằng chuyện xem mắt với Chu Trường Thành sẽ không có kết quả, nhưng không ngờ trước mùa đông, Vạn Tuyết từ huyện về Vạn Gia trại, mặt mày hớn hở, một là thông báo cô đã mang thai, hai là nói Chu Trường Thành muốn kết hôn với Vạn Vân.

Hiện tại là xã hội mới, chuyện xem mắt kết hôn này, dù nhà trai hài lòng vừa ý, thì cũng phải chờ Vạn Vân đồng ý.

Vạn Tuyết ngăn anh trai và chị dâu đang muốn nghe ngóng tình hình Chu Trường Thành ở ngoài, đóng cửa lại, hỏi nhỏ Vạn Vân: “Em thấy Chu Trường Thành thế nào?”

Trong lòng Vạn Vân lại tính toán, cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, là một cô gái nông thôn chưa từng rời xa nhà, kiến thức có hạn, kỳ thật cô cũng không biết, chỉ cảm thấy đã đến lúc nên kết hôn.

Người nông thôn kết hôn sớm, năm nay cô 19 tuổi, sang năm đã là 20, ở Vạn Gia Trại được coi là gái lỡ thì, bạn học của Vạn Vân kết hôn sớm, con cái đã có thể chạy đầy đất rồi. Dù trên báo khuyến khích nên kết hôn và sinh con muộn hơn, nhưng ở huyện Bình Thủy và Vạn Gia Trại cũng mặc kệ chuyện đó, cả trai lẫn gái, 20 tuổi mới kết hôn thì đã bị xem là muộn rồi.

Mặc dù Luật hôn nhân đã ban hành gần 20 năm, nhưng có rất nhiều người ở Vạn Gia Trại căn bản không biết kết hôn là phải đến cục Dân chính đăng ký, ở nơi đây, không cần biết là 16 hay 18 tuổi, hai bên nam nữ gặp mặt xem mắt vừa ý nhau, tổ chức hai bàn tiệc, không cần cầu kỳ, chỉ cần đưa cho nhà vợ hai gánh hạt kê, thì là thành người một nhà rồi.

Chỉ khi cha mẹ nhà họ Vạn thấy con gái lớn Vạn Tuyết gả vào huyện, nhận được 280 tệ tiền sính lễ cùng với một chiếc xe đạp, lúc này mới có suy nghĩ, không tìm con rể ở nông thôn, mà cố gắng hết sức để tìm cách chen vào huyện.

Mấy năm gần đây, dù bất kể ai đến cửa hỏi họ về Vạn Vân, thì Vạn Xuân Long và Tần Thủy Miêu đều nói muốn con gái út ở nhà thêm hai năm nữa, nhưng lại bí mật giục Vạn Tuyết tìm chồng ở huyện cho Vạn Vân.

Không ngờ việc này kéo dài đến năm 19 tuổi, cha mẹ nhà họ Vạn cũng không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục mãi không kết hôn, thì sẽ thực sự trở thành gái ế ở nông thôn mất.  

Vạn Tuyết không một chút gì lưu luyến nhà họ Vạn, nhưng đối với chuyện của em gái ruột thì vẫn để tâm mười phần, cô lấy chồng ở huyện đã được 4-5 năm, bình thường rất ít khi gặp người nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng mong sẽ có thêm một người thân ở trong huyện để thường xuyên qua lại.

Nhưng không phải ở đâu cũng gặp nhân duyên như với Tôn Gia Ninh, nếu không phải do anh rể Tôn lúc còn trẻ khi đi thanh niên xung phong đi leo núi bị ngã gãy chân, đến bây giờ đi khập khiễng, hôn nhân đã bị trì hoãn suốt mấy năm trời thì sao đến lượt một cô gái nông thôn như Vạn Tuyết được gả anh ấy chứ.

Vạn Vân nhíu mày, chuyện hôn nhân đại sự, cha mẹ anh trai chị dâu đều không đáng tin cây, cũng chỉ có người chị gái trước mặt là thật lòng lo lắng cho cô.

Đối mặt với câu hỏi của chị gái, cô không biết phải làm sao.

Năm đó, khi anh rể vừa thấy Vạn Tuyết thì liền hỏi cô ấy có người yêu chưa, chưa đến 2 ngày sau, anh ấy đã bắt đầu sắp xếp để cha mẹ mình đến nhà mai mối. Cả nhà anh rể khá hài lòng với chị gái, một người khá vui vẻ và chăm chỉ, ngay ngày hôm sau đã nhờ bà mối đến hỏi ý kiến của nhà gái, chị gái vừa nghe đã đồng ý ngay, không do dự một giây, chưa đến một tháng đã đi theo anh rể vào huyện sống.

Sau khi Vạn Tuyết kết hôn, Vạn Vân đã buồn bã trong một thời gian dài mới khôi phục lại bình thường.

Vạn Tuyết thấy Vạn Vân như vậy, cho rằng cô không thích Chu Trường Thành vì anh ấy không phải là công nhân chính thức ở nhà máy điện cơ, ở huyện không có nhà cửa nên khuyên cô, rất chân thành khuyên bảo: “Nhà mình thế nào em cũng biết rồi, ngủ còn không thể duỗi thẳng chân được. Nếu em không lấy chồng, đừng nói cha mẹ, ngay cả hai anh trai và chị dâu cũng sẽ khó chịu ra mặt với em, nói em ở nhà ăn nhiều lương thực.”

“Bọn họ đều nói chị gả cho người què, nhưng chị không muốn gả ở Vạn Gia Trại, vào ngày mùa còn phải đưa cả nhà về quê giúp đỡ, em nghĩ lại xem, những người chị em thân thiết chơi với em từ lúc nhỏ có phải đều sống như vậy đúng không? Chị thấy từ thế này sang thế hệ khác đều chôn vùi ở Vạn Gia Trại. Gả cho anh rể em, là cách nhanh nhất để chị thoát khỏi nơi này.” Vạn Tuyết thật sự đã chán ngấy sự bất công và trọng nam khinh nữ của cha mẹ rồi, có thể thoát ra khỏi nơi này thì cô lập tức chạy, “Chân của anh rể em không lành lặn, tính hơi buồn chán, nhưng đối với chị là không có gì để chê.”

Chỉ cần nhìn thấy mỗi lần Vạn Tuyết về nhà mẹ đẻ mang theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là tự Tôn Gia Ninh đưa đến, thì biết người đàn ông này thật lòng thương cô.

“Em thấy tuy chị có một năm nhàn rỗi ở trong huyện, nhưng không phải bây giờ chị đã đi làm ở bộ phận hậu cần của trường, không phải khá tốt sao? Lúc bắt đầu thì không dễ dàng chút nào nhưng mà cuộc sống của ai mà không phải trải qua như vậy chứ?”

“Nhà mình từ trước đến nay đều như vậy, chỉ thấy em ăn, chứ không thấy em làm, dù có mệt chết thì cũng không ai thấy.” Dù cô lấy chồng đã được vài năm nhưng khi nói đến người nhà, thì trong giọng nói của Vạn Tuyết tràn ngập sự tức giận và hận thù.

“Người như Chu Trường Thành, khuyết điểm ở chỗ không có cha mẹ thay anh ấy đứng ra chống đỡ, nhưng chị đã hỏi thăm rồi, nhân phẩm anh ta khá tốt, có trách nhiệm, kiên định, huống chi anh ấy có tay nghề, người có tay nghề sẽ không để vợ mình đói đâu. Chị nói một câu khó nghe, phía trên không có cha mẹ chồng, dưới không có chị chồng em chồng, cuộc sống của em sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.” Vạn Tuyết làm dâu nhiều năm rồi, nên đương nhiên hiểu được quan hệ mẹ chồng – con dâu, chị dâu – em chồng, rất khó xử.

“Biết đâu hai năm nữa anh ấy sẽ được nhà máy chuyển lên chính thức, có thể dời hộ khẩu, thì cùng chuyển hộ khẩu của em đến huyện, đến lúc đó em từ nông dân chuyển thành người thành phố rồi.”

Vạn Vân hiểu lý do vì sao chị gái mình lại đồng ý kết hôn với anh rể Tôn nhanh như vậy, hai chị em cô ngủ cùng một giường, ban ngày làm việc nhà, ban đêm nằm nói chuyện với nhau, đều nói về chuyện làm sao để rời khỏi Vạn Gia Trại, nếu không phải vì hai chị em cô không có gan lớn, không dám rời nhà đi xa, thì họ đã sớm theo những người đi làm xa mà chạy ra ngoài rồi.

Quả thật là, Vạn Tuyết kết hôn mà không kén chọn, trong lòng Vạn Vân đã lên kế hoạch nhỏ cho mình, tất cả đều là vì để rời khỏi Vạn Gia Trại, rời khỏi cái nhà này.

Từ khi Vạn Vân có ký ức về mọi chuyện, thì cô biết cha mẹ không công bằng, chuyện gì tốt đẹp cũng dành cho hai anh trai và em trai, việc gì dơ, việc gì nặng thì đều sai khiến hai đứa con gái làm.

Hai người anh trai lần lượt kết hôn, cha mẹ thấy trong nhà thật sự không thể phân thêm phòng, nên đã dựng một túp lều tranh dựa vào sát vách nhà của họ cho chị em Vạn Tuyết và Vạn Vân ở, Vạn Gia Trại đồi núi nhiều, ít ruộng đồng, nên làm nông mệt hơn nhiều so với đồng bằng, hai chị em làm việc cả ngày, khi trở về nhà ngủ thì còn không thể ngủ trong một gian phòng bình thường nữa, trong lòng sao có thể thoải mái được?

Đến mùa đông, ở Vạn Gia Trại gió trên núi thổi xuống, cùng với tuyết rơi, túp lều tranh kia lung lay như muốn sập, gió thổi len lõi qua các khe cỏ chui vào , chăn thì không đủ dày, hai chị em phải chen chúc với nhau để sưởi ấm, cả đêm, tay chân bị đông lạnh đến tê cứng.

Vạn Tuyết nóng tính nên rất căm giận, khi chưa có chồng thì suốt ngày oán trách, cách hai ba ngày là cãi nhau với người nhà một trận, chỉ trích cha mẹ xem chị em cô như nha hoàn thời xã hội cũ.

Nhưng Vạn Gia Trại là nông thôn, ở nông thôn thì nhà nào mà không như thế?

Cha mẹ đều cảm thấy con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, dù sao cũng thành người của gia đình khác, nên chỉ trông chờ mấy đứa con trai để dựa vào khi già, đương nhiên sẽ không quan tâm đến tình cảnh của hai đứa con gái như thế nào.

Vạn Vân nghe Vạn Tuyết nói, chỉ cười cười, có hơi ngượng ngùng, khi cười lên cô trông hơi giống với đường nét của Vạn Tuyết, hai chị em cô đều có vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp, chỉ là khi Vạn Vân mỉm cười thì có phần dễ thương hơn, như thể ngọt ngào đến tận đáy lòng của người đối diện.

Mọi người đều nói chị gái Vạn Tuyết nóng tính, vẻ ngoài cứng rắn, em gái Vạn Vân thì có tính tình mềm mỏng, gương mặt dịu dàng hơn.

Thực tế cũng không đúng, Vạn Vân cũng nóng giận, nhưng chỉ là khi Vạn Tuyết kích động thì nói chuyện lớn tiếng, nên mọi người sẽ đặt sự chú ý lên cô, Vạn Vân thì im lặng, trong lòng cũng tức giận, nhưng vì có người đã đứng ra rồi, và cô biết so đo với người nhà những việc này thì chỉ có bản thân không thoải mái, dần dần, hình thành thói quen che giấu nó đi.

“Chị à, nếu sau này em ở huyện, sẽ thường xuyên đến gặp chị.” Vạn Vân nhẹ nhàng nói, đây chính là đồng ý.

Vạn Tuyết cũng cười đến cong mắt, véo tay cô, cảm thấy nhẹ nhõm, em gái nhỏ hơn cô bốn tuổi, ở sau lưng cô mà trưởng thành, sao cô không biết những đắng cay và sự ngột ngạt mà mấy năm nay em gái mình phải chịu đựng ở trong nhà này chứ, lúc trước là bị cha mẹ và các anh chèn ép, sau khi hai người chị dâu gả đến nhà mình thì phát sinh rất nhiều chuyện, các cháu trai cháu gái đều một tay cô chăm sóc, ngay cả đứa em trai nhỏ nhất Vạn Phong cũng được cô chăm lo lớn lên.

Tóm lại Vạn Vân ở nhà rất ức chế, bây giờ cô đã trưởng thành, không tay nghề không việc làm, chỉ có một mình, chỉ có cách kết hôn mới có thể tìm được một lối thoát.

Cả nhà họ Vạn thương lượng, cân nhắc điều kiện của Chu Trường Thành, tuy rằng không phải là công nhân chính thức trong nhà máy điện cơ, nhưng đứa con gái này sớm muộn gì cũng phải gả chồng, vậy thì phải bàn bạc lại, cha Vạn Vân là Vạn Xuân Long liền vươn 3 ngón tay, ý là đây là tiền sính lễ. 

Sính lễ và yêu cầu, là so sánh với khi Vạn Tuyết kết hôn.

Chu Trường Thành vừa nghe sư mẫu nói nhà họ Vạn đòi 300 tệ tiền sính lễ và một chiếc xe đạp, anh ấy trợn tròn mắt.  

Tiền sính lễ 300 tệ, anh ấy cắn răng thì cũng có thể lấy ra được, nhưng một chiếc xe đạp, ngoại trừ phải bỏ tiền còn phải cần có phiếu và mối quan hệ, không dễ chút nào.

Ngay cả nhà sư phụ dù đã nhận được danh hiệu nhân viên ưu tú nhiều năm trước, mới được phát được một tấm phiếu xe đạp, nhờ người nhà ở thành phố mua 1 chiếc, thậm chí ở huyện Bình Thủy xe đạp cũng rất quý.

Chu Trường Thành lắc đầu với sư mẫu, “Thôi vậy, nhà người ta yêu cầu cao vậy, con trèo không tới.”

Lý Hồng Liên cảm thấy cha mẹ Vạn cũng có hơi làm khó người khác, tuy nói bây giờ ở thành phố lớn kết hôn thịnh hành bộ ba là xe đạp, máy may và ti vi trắng đen, nhưng họ dù sao cũng chỉ ở huyện nhỏ, chứ không phải thành phố lớn.

Không biết nhfà họ Vạn là gả con đi lấy chồng hay là bán con gái nữa? Ở huyện Bình Thủy, những người trẻ kết hôn cũng không có yêu cầu cao như vậy.

Nhưng sư mẫu Lý lại có suy nghĩ khác, đứa học trò nhỏ đã theo gia đình mình nhiều năm như vậy, sang năm đã 21 tuổi rồi, lão già nhà mình đã nhắc đi nhắc lại bên tai bà vài lần, nên Lý Hồng Liên muốn đưa ra quyết định cho chuyện này sớm một chút, rất khó mới có một cô gái mà Chu Trường Thành vừa mắt.

Vì thế Lý Hồng Liên đi tìm Vạn Tuyết, nói khó khăn của Chu TRường Thành, xem có thể dùng thứ khác để bù vào hay không, ví dụ như làm đồ gia dụng trong nhà cho cha vợ, hay đưa hai cái ấm nước, v.v.

Đương nhiên Vạn Tuyết cũng biết Chu Trường Thành rất khó thực hiện những yêu cầu đó, cô đã không đồng ý với yêu cầu của cha mẹ, họ cho rằng ai cũng vội vàng cưới vợ như Tôn Gia Ninh sao, đưa tiền rồi xe đạp, cố nhịn vài ngày, nên nhân lúc về nhà mẹ đẻ dịp trước tết Nguyên đán, cô đã nổi giận một trận.  

Cô là con gái đã gả chồng, theo như lời của cha mẹ cô nói, thì đã là người nhà khác, về nhà mẹ đẻ còn có quyền lên tiếng hơn con gái đang chờ gả.

Vạn Tuyết trừng mắt nói thẳng: “Các người nhất quyết phải có 300 tệ và một chiếc xe đạp mới được đúng không? Nếu như không đủ, thì nuôi Vạn Vân cả đời sao? Nếu quyết định không gả, thì người chị như tôi cũng không cần lo nữa.”

Cha mẹ nhà họ Vạn bị khí thế của Vạn Tuyết trấn áp, sợ Vạn Tuyết thực sự bỏ mặc chuyện nhà mẹ đẻ, lại sợ đứa con gái đã 19 tuổi thật không lấy chồng, Vạn Gia Trai nhỏ như vậy, người ta vừa nghe nhà họ vừa đòi tiền còn đòi xe đạp, đều là dân làm nông, bây giờ dù có làm việc quanh năm suốt tháng cũng khó mà tiết kiệm được 200 tệ, nhà nào dám đến nhà để hỏi cưới nữa chứ?

Sau khi bảo chị em Vạn Tuyết, Vạn Vân và hai con dâu đi ra ngoài, Vạn Xuân Long và Tần Thủy Miên bàn bạc với hai đứa con trai mình, nói không cần xe đạp, nhưng tiền lễ hỏi phải tăng lên 368 tệ, và Chu Trường Thành còn phải làm một cái bàn bát tiên, còn thêm hai ấm nước.

Vạn Tuyết cũng đã không thể phát giận được nữa, cũng biết đây là sự nhượng bộ cuối cùng của cha mẹ mình, vì vậy trở về huyện và nói chuyện với Lý Hồng Liên.

Sau khi sư mẫu nhắn lại, 368 tệ, là một khoản tiền tiết kiệm hơn nửa năm của Chu Trường Thành, anh ấy do dự suy nghĩ, nếu không thì thôi vậy, không nhất định phải cưới người vợ này, 20 năm qua anh ấy không có vợ không phải cũng sống tốt sao?

Lúc còn trẻ Lý Hồng Liên là người đanh đá, quản lý từ việc nhà cho đến cả việc bên ngoài, khi còn ở khu tập thể, cũng có lúc khó tránh khỏi va chạm với hàng xóm, bà ấy là người không có ai có thể cãi thắng trong các cuộc cãi vã ở nhà máy điện cơ, cũng chỉ là những năm gần đây khi có tuổi rồi, bà ấy mới nhẹ nhàng hơn. Ánh mắt và vẻ mặt cũng trở nên hiền hòa hơn.

Mấy năm gần đây, ba người đồ đệ của lão chồng đều nghe lời và hiếu thảo, cũng tôn trọng sư mẫu này, bà cũng xem ba người đồ đệ này như nửa đứa con trai, đặc biệt là Chu Trường Thành tuổi nhỏ nhất, hoàn cảnh đáng thương, ít nói chăm chỉ, theo vợ chồng họ lâu nhất, tình cảm đương nhiên đặc biệt hơn.

Ban đầu bà đã suy nghĩ, nếu Chu Trường Thành không đủ tiền, thì vợ chồng bà sẽ cho Chu Trường Thành mượn một ít, dù sao cũng giúp anh ấy xây dựng gia đình, nhưng nhìn sắc mặt của người học trò nhỏ này, thì biết anh thật sự đang bận tâm đến yêu cầu cao của gia đình họ Vạn, nên bà biết chuyện này khó thành rồi, trong lòng cũng thật tiếc, thật khó khăn mới tìm được một cô gái phù hợp.

Nhưng suy nghĩ lại, Lý Hồng Liên cảm thấy thực ra không cần miễn cưỡng, loại chuyện như kết hôn, nếu khởi đầu không tốt thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện dây dưa, nghĩ hôm nào đi chợ sẽ truyền lời lại với Vạn Tuyết, nếu không được thì thôi, tìm mối duyên khác vậy.

Lý Hồng Liên tìm Vạn Tuyết từ chối chuyện này, sau đó báo với Chu Trường Thành, còn nói với anh ấy nếu tìm được một cô gái tốt sẽ để ý giúp anh ấy, lúc đó sắc mặt Chu Trường Thành bình tĩnh, không thể nhìn ra việc gì.

Nhưng ngày hôm ấy khi làm việc, không biết thế nào, anh ấy lại mất tập trung, nhớ lại hôm gặp Vạn Vân, nhớ đến giương mặt trắng trẻo và vui vẻ ấm áp như ánh nắng mùa thu của cô ấy, dáng vẻ tươi cười, đôi mắt to nhìn anh, như biết nói, khiến cho tim người đối diện đập thình thịch.

Ngày hôm đó anh ấy lơ đễnh, nên không xử lý tốt vật liệu, phải bỏ đi một khối thép thật lớn, bị sư phụ mắng, sự phụ ghét nhất là người làm việc không nghiêm túc,

Hai người sư huynh nhìn sư phụ nổi giận, cũng im lặng như ve sầu ngủ đông, không dám nhìn sư phụ và sư đệ một cái.

Buổi tối khi tan làm, Chu Trường Thành ăn cơm xong, nằm trên chiếc giường tập thể trong nhà máy, nhắm mắt lại, liền nhớ đến câu mà Vạn Vân đã hỏi anh ấy: “Khi anh tan làm thì có đi đâu không? Anh đã xem phim ở rạp chưa?”

Không biết là mơ hay tỉnh, giống như anh ấy còn nhớ đến Vạn Vân có hỏi khi kết hôn rồi sẽ ở đâu, có phải sẽ cùng anh ngủ trên giường tập thể của nhà máy điện cơ hay không?

Đôi mắt biết cười kia nhìn anh ở trong mơ, không nói lời nào, lặng lẽ chờ anh trả lời.

Chu Trường thành quay đầu, nửa tỉnh nửa mơ nhưng anh ấy cũng biết, trên giường tập thể có mười mấy người đàn ông, vừa chen chúc vừa ngột ngạt, khi mùa đông đến không mở cửa sổ vì chắn gió, trong phòng còn có một mùi khó chịu, đương nhiên không thể để cô ngủ ở đây.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Chu Trường Thành phát hiện mình “đái dầm”, trời lạnh, anh giả vờ ngủ nướng, lề mề lăn qua lăn lại, là người dậy muộn nhất, lợi dụng không có ai, nhanh chóng thay quần áo sạch rồi mới ra ngoài.

Vài ngày sau, thật ra không còn mơ thấy Vạn Vân nữa nhưng mơ thấy ngôi nhà cũ mà anh ấy ở Chu gia trang, ngôi nhà cũ rộng lớn, gió lùa bốn phía, thứ ấm áp duy nhất chính là ngọn lửa ở bếp lò.

Trong mơ, anh còn rất nhỏ, kiễng chân mới có thể giúp xào rau trong nồi, bố mẹ và ông bà nội đều có mặt, cả nhà tập trung bên bếp để ăn cơm, không có chỗ trống.

Từ trước đến giờ bà nội luôn yêu thương anh, gắp thật nhiều đồ ăn cho anh , cậu bé Chu Trường Thành ăn lấy ăn để, ăn được một nửa thì đột nhiên anh nghe ông nội nói: “Nhà mình phải thêm một bộ chén đũa.”

Vẻ mặt ba mẹ rất mơ hồ, nhưng ngay khi ở trong mơ cũng có thể cảm nhận được họ dường như thật vui vẻ, không biết lấy một bộ chén đũa từ đâu ra, để bên cạnh vị trí của cậu bé Chu Trường Thành.

Kể từ khi rời Chu gia Trang, Chu Trường Thành rất ít khi nhớ đến chuyện thời thơ ấu, gương mặt của người thân dần dần mờ nhạt theo năm tháng, đến gần đây khi đi xem mắt mới ở trong mơ hồi tưởng lại một lần nữa.

Lúc này sau khi tỉnh lại, Chu Trường Thành nằm ở trên giường, sững sờ một lúc lâu, gần trễ giờ làm mới từ từ bò dậy, trong lòng chua xót, năm nay anh ấy đã 20 tuổi, trong nhà cần thêm một bộ chén đũa, nhưng anh ấy cũng không chắc, liệu mình có nên nói chuyện này với sư mẫu hay không, dù sao nhà họ Vạn yêu cầu thực sự hơi cao.

Ngày ấy vừa lúc mới hoàn thành một đợt linh kiện, Chu Trường Thành bận túi bụi, nên không có thời gian nhớ đến những chuyện trước đó, cũng không có thời gian để suy nghĩ về việc anh và Vạn Vân có thành hay không. Tan làm vừa lúc nửa đêm, gió lạnh thổi, anh mệt đến mức cơ bắp nhức mỏi, cùng các đồng nghiệp về, rửa chân, rồi nằm xuống giường tập thể, chỉ một lát sau đã đi vào giấc ngủ, không ngờ lại mơ đến Vạn Vân.

Trong giấc mơ vẫn là buổi chiều mùa thu lần đầu gặp nhau ấy, một cô gái xinh xắn vui vẻ, không nói lời nào, chỉ buộc hai bím tóc, dịu dàng cười với anh, ngày hôm sau thức dậy anh lại phải thay một chiếc quần khác.

Đem quần đi giặt sạch, Chu Trường Thành lại nhẩm nhẩm số tiền của mình, mới đưa ra quyết định.

Ngày hôm đó, sau tiếng chuông tan làm vang lên, Chu Trường Thành về thay bộ quần áo công nhân ra, đến ký túc xá dành cho công nhân phía sau nhà máy tìm sư mẫu, ngập ngừng lấy hết số tiền mà mình tiết kiệm ra, đưa cho Lý Hồng Liên.

Lý Hồng Liên hiểu tâm tư của đồ đệ nhỏ, cười híp mắt, miệng đồng ý, nhất định sẽ cưới cho anh một cô vợ tốt!

Mọi chuyện sau đó rất đơn giản, tranh thủ lúc Chu Trường Thành nghỉ, Lý Hồng Liên và Vạn Tuyết dẫn anh đến Vạn Gia Trại một lần, để nhà gái gặp con rể, nói vài câu với nhau, nhà họ Vạn nhận tiền của Chu Trường Thành, một chiếc bàn bát tiên bằng câu tùng được đánh bóng mới, còn có hai ấm nước, rồi đồng ý gả con gái.

Còn về nhân phẩm của con rể thế nào, thì họ đã nhận sính lễ, cũng không có gì để phàn nàn, thống nhất qua mùa xuân năm sau, để cho Vạn Vân giúp nhà mình trồng trọt vụ xuân xong sẽ cho Chu TRường Thành dẫn cô đi.

Vạn Tuyết nghe xong lời nhà mẹ mình, bĩu môi, gì mà dẫn đi chứ? Nghe giống như đang dắt một con lừa vậy.

Vạn Vân cũng không vui, nhưng nếu cãi nhau với họ thì cũng vô ích, dù sao họ gả con gái vốn là cũng vì sính lễ.

Tóm lại, các chị em cô đã xuất giá, nên không còn liên quan với nhà mẹ nữa!

-

Lần thứ ba hai người gặp nhau chính là ngày hôm qua, trong tiệc rượu ở Chu gia trang.

Hai bàn tiệc đó đối với Chu Trường Thành mà nói thật sự rất khó chịu, mời mấy người chú bác họ cùng với anh em họ, trước đó những người thân thích này đã bắt anh ấy làm việc không khách khí chút nào, thậm chí còn xem anh như một con vật để sai sử làm việc.

Vào đầu những năm 80, Chu Trường Thành mới 15 tuổi, đến tuổi được chia đất đai ở Chu gia Trang, chính những người này xem thường anh tuổi nhỏ, không có người lớn chống lưng, đã chiếm đoạt tất cả đất ruộng và mảnh đồi núi vốn thuộc về anh.

Hai năm đó, Chu Trường Thành bị những bà con thân thích ở trong thôn chèn ép đến mức không còn chỗ nào để đi, vừa lúc thầy Quế Xuân Sinh người trước đây từng bị đưa về Chu Gia Trang, trở về làm thủ tục, nhớ đến tình nghĩa trước đây, nên dẫn anh ấy đến huyện ăn một bát canh thịt viên không ngờ trùng hợp gặp vợ chồng Chu Viễn Phong, mấy người nói chuyện qua lại, và ông ấy đã nhờ vợ chồng Chu Viễn Phong quan tâm chăm sóc Chu Trường Thành, mãi cho đến hiện tại.

Mặc dù đã qua nhiều năm, đối với những người thân thích hà khắc ở quê, thật ra Chu Trường Thành cũng không quan tâm , nhưng trong lòng vẫn không khỏi nhớ đến những mối hận khi xưa, nên cũng không muốn qua lại với họ nũa.

Nhưng sư phụ và su mẫu nghĩ đến việc hộ khẩu của anh còn ở Chu Gia Trang, sau này nếu có chuyện gì cũng phải chừa cho mình một đường lui, nên đã nói anh phải làm tròn lễ nghĩa, để tránh cho người khác bàn tán, những vùng quê càng nghèo khó thì càng xem trọng lễ nghĩa và thứ bậc.

Đưa Vạn Vân đến Chu gia trang là ba người anh em trai của cô, anh cả Vạn Lôi, anh hai Vạn Vũ, còn có cái đuôi nhỏ Vạn Phong.

Mọi người ăn một bữa cơm, uống bữa rượu, đưa em gái mình đến nhận họ hàng xong rồi chia tay.

Chu Trường Thành không thích những người họ hàng ở Chu Gia trang, đêm đó cũng không ở lại Chu gia trang, dẫn theo Vạn Vân ngồi xe kéo hơn ba tiếng đồng hồ, chạng vạng mới đến huyện Bình Thủy, đêm đó sắp xếp cho cô ở nhà sư phụ và sư mẫu, chen chúc với con gái út của su phụ Chu Tiểu  Mai ngủ một đêm, còn anh vẫn ở nhà tập thể một đêm, ngày hôm sau là lần thứ tư gặp mặt, liền đến cục dân chính làm giấy kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play