Sau khi ăn bún gạo ở tiệm cơm quốc doanh xong, Chu Trường Thành và Vạn Vân đi trên con đường hướng về phía nhà máy điện cơ.
Căn phòng mà sư huynh Lục và chị dâu Ngụy thuê, nằm trên một con phố cũ phía sau khu nhà tập thể công nhân của nhà máy, gọi là phố Bá Tử.
Phố Bá Tử dài hơn một dặm, những ngôi nhà cũ với tường trắng và ngói cũ, có vẻ như sắp đổ, hai bên đường vẫn còn sót lại một ít khẩu hiệu đỏ từ các cuộc vận động của thập niên 60 – 70, khi chạm vào, lớp vôi trắng bong tróc ra, lộ những viên gạch đất đỏ bên trong, một dãi phố cũ rất đông người ở.
Đối diện dãy nhà là một miếng đất trồng rau rất rộng, đi về phía trước vài phút là nhà máy điện cơ, phía sau có một con sông nhỏ, các cư dân xung quanh đều xả tất cả nước thải sinh hoạt vào con sông đó, vừa bẩn vừa hôi, môi trường không sạch sẽ lắm.
Dù như vậy, nhưng vì là khu vực quanh trung tâm huyện, nên dù với căn phòng có diện tích nhỏ như vậy, thì mỗi tháng sư huynh Lục đã phải bỏ ra 20 tệ tiền thuê nhà, chưa bao gồm tiền mua dầu hỏa và các chi phí sinh hoạt hàng ngày khác.
“Anh Lục và chị dâu đã đến huyện kế bên để sửa máy móc ngày hôm qua rồi, nửa tháng sau mới về.” Chu TRường Thành vừa đi vừa nói về hai người sư huynh của mình, thật ra là Lục Quốc Cường lén nhận việc làm thêm, nhưng nói với người ngoài là được điều đi sửa máy móc.
“Chúng ta ở đây nửa tháng và trong thời gian đó thì vừa đi tìm nhà, phải dọn đi trước khi họ trở về, sau đó mời sư phụ sư mẫu và cả sư huynh Lưu cùng nhau ăn một bữa cơm.” Đó là muốn cảm ơn anh Lục đã hào phóng cho họ mượn nhà, và cũng xem như là mời khách ăn mừng kết hôn.
“Vâng,” Vạn Vân gật đầu, đi bên cạnh Chu Trường Thành, trên đường chỉ có vẻn vẹn một bóng đèn mờ tối, nên phải nhìn thật kỹ đường dưới chân.
Sư phụ Chu Viễn Phong của Chu Trường Thành năm nay đã hơn 50 tuổi, không nhắc đến những người không muốn nhắc, thì chính thức chỉ nhận ba người đệ tử.
Lục Quốc Cường là đại sư huynh, cưới Ngụy Thu Hoa ở cùng quê, con của hai người để ở quê, nhờ ông bà chăm sóc, hai vợ chồng họ làm việc ở huyện để nuôi gia đình.
Bây giờ đang ở những năm 80, trên báo khuyến khích công nhân viên không cần dựa vào các nhà máy nhà nước, người nào có kỹ thuật thì có thể làm “ cố vấn” trong các doanh nghiệp tư nhân khác, nhưng doanh nghiệp tư nhân thì không thể so sánh với nhà máy lớn thuộc nhà nước được, nên các doanh nghiệp tư nhân tìm những kỹ thuật viên ở các nhà máy ở thành phố hoặc các nhà máy cùng ngành, và trả cho họ một “mức phí cố vấn” rất hấp dẫn, nên anh Lục mới có thể thuê căn phòng 20 tệ mỗi tháng.
Anh Lục lớn tuổi nhất, là người đầu tiên đi theo sư phụ, đã được nhiều năm rồi, học cũng không ít bản lĩnh, trong những nhân viên có kỹ thuật cao của nhà máy thì anh ấy chỉ đứng sau Chu Viễn Phong, nhưng anh ấy nặng gánh gia đình, nên khi có cơ hội đến nhà máy khác làm “cố vấn”, anh ấy thường xuyên ra ngoài.
Giám đốc Võ của nhà máy điện cơ trước đó là bộ đội, không thích tham gia vào các cuộc “tranh đấu văn hóa”, nên ở phương diện này ông ấy nhắm mắt làm ngơ, vốn dĩ mấy năm gần đây nhà máy hoạt động không hiệu quả, phúc lợi không tốt, nếu có ai đó tìm được đường thoát, thì ông còn ước gì ai cũng được như Lục Quốc Cường, bởi vậy nên ông không ngăn cản, nhưng cũng đã nói rõ nếu xin nghỉ phép ra ngoài thì không được tính chuyên cần, và sẽ không trả lương.
Sư phụ Chu Viễn Phong là người bảo thủ, ông ấy đã trải qua thời kỳ nhạy cảm của những năm 60 và 70, từng chứng kiến cảnh “cắt đuôi chủ nghĩa tư bản” rồi, cũng từng chứng kiến thời kỳ huy hoàng của nhà máy, nên tình cảm của ông với nhà máy cũng rất đặc biệt. Ông ấy cũng biết, người đồ đệ lớn nhất của mình phải dìu già dắt trẻ, còn thêm một đám anh em đang chờ anh ấy giúp đỡ, mỗi tháng đều phải lo lắng tiền và lương thực, chỉ cần nhà máy không bận, ông sẽ để cho đồ đệ của mình nghỉ phép đi ra ngoài làm việc.
Giám đốc và sư phụ thì dễ nói chuyện, nhưng những người khác trong nhà máy bắt đầu ganh tỵ, có hơn mười người hợp tác với nhau đi tìm giám đốc Võ, muốn ông ta đưa ra lời giải thích, nếu không sẽ báo lên cấp trên.
Về việc công nhân thuộc nhà máy của nhà nước có được làm thêm bên ngoài hay không, vẫn còn là một vấn đề đang được thảo luận, trên báo mỗi ngày ra một cái chủ trương, huống chi là một huyện bảo thủ và lạc hậu như huyện Bình Thủy.
Trong nhà máy cũng có vài người có ý định làm theo, nhưng không có ai dám làm công khai trắng trợn như Lục Quốc Cường.
Đối với nhóm người đến văn phòng tố cáo, giám đốc Võ, tóc đã điểm bạc, vò đầu, hít một hơi thuốc lá, những người này thật sự quá rảnh rỗi, đã nói là phát triển kinh tế thị trường, sao bây giờ còn đến tố cáo giống như những câu trên khẩu hiệu vậy? Nhưng cũng không có cách nào, nếu họ cứ cứng rắn viết thư tố cáo gửi đến huyện hay thành phố thì cũng phải xử lý những rắc rối sau này.
Nhưng đuổi Lục Quốc Cường thì ông ấy không nỡ.
Đối với giám đốc Võ mà nói, bây giờ ông đang muốn chuyển sản phẩm của nhà máy sang sản xuất pít tông động cơ điện, tìm kiếm một con đường mới, nhưng nhà máy đang thiếu người có kỹ thuật làm ra loại sản phẩm mới này. Tuy Lục Quốc Cường không có bằng đại học, nhưng có kinh nghiệm phong phú, và cũng đam mê nghiên cứu máy móc, cũng có thể gọi là bậc thầy về kỹ thuật, vì vậy ông ấy không thể để vuột mất người này được.
Tuy nhiên cũng phải trấn an lòng người ở trong nhà máy, mặc dù là xã hội mở cửa nhưng huyện Bình Thủy và nhà máy điện cơ vẫn còn duy trì cách quản lý tương tự như những năm 70, nên mọi người đều đang thăm dò, thăm dò xem giới hạn cuối ở đâu.
Giám đốc Võ dập điếu thuốc trong gạt tàn, cuối cùng quyết định dùng cách thỏa hiệp, chính là yêu cầu Lục Quốc Cường trả lại ký túc xá mà nhà máy đã phân cho anh ta vài năm trước, giảm thêm một số phúc lợi ít phiếu công nghiệp, tính lương theo đúng số ngày làm việc, không đi làm thì không được tính lương.
Những địa phương bảo thủ thì cũng có cái hay của bảo thủ, quyền lực cá nhân và sự sức mạnh của lời nói sẽ mạnh mẽ và hiệu quả hơn so với những nơi mở cửa.
Giám đốc Võ đã quản lý nhà máy điện cơ thời gian dài, đội ngũ lãnh đạo vững chắc như thép, từ lâu đã là nơi bất khả xâm phạm, nếu nhóm người kia tiếp tục tố cáo lên cấp trên, thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, huống chi không phải chỉ có một mình Lục Quốc Cường làm như vậy, chẳng lẽ họ có thể tiếp tục tố cáo tất cả công nhân có kỹ thuật cao nữa sao? Vì vậy nên chỉ có thể chấp nhận cách giải quyết thỏa hiệp này.
Lúc ấy sư huynh Lục và chị dâu Ngụy dọn nhà, Chu Trường Thành với tư cách là sư đệ, đã giúp đỡ chạy trước chạy sau, mà những người đồng nghiệp đó vẫn chào hỏi họ bình thường, giống như chưa từng phát sinh ra chuyện “tố cáo” vậy.
Sư phụ thì càng im lặng hơn so với trước, sư mẫu mạnh mẽ như vậy cũng không lớn tiếng ầm ĩ.
Nhưng việc này, không thể nói là ai có lí hay không có lí , đều là lập trường, chỉ cần lập trường khác nhau thì sẽ có tranh luận.
Giống như Lưu Hỉ nói, sư huynh Lục còn có thể giữ được vị trí quan trọng trong nhà máy đã là một điều may mắn rồi.
Dù sao nhà máy nhà nước là “bát cơm sắt”, ai cũng sợ mất.
Sau sự việc này, anh Lục và chị dâu Ngụy thuê một căn phòng nhỏ ở phố Bá Tử gần nhà máy điện cơ, để tiện cho việc đi lại, mỗi khi đi ra ngoài làm việc riêng đều nói là đi công tác.
Bởi vì có sư phụ và sư mẫu, nên sư huynh đệ họ cũng đoàn kết, bình thường mọi người cũng qua lại, cũng không xa lạ, cho nên Chu Trường Thành kết hôn, thời gian quá gấp không kịp tìm nhà ở, đúng lúc anh Lục và chị dâu Ngụy muốn xin nghỉ phép nửa tháng, liền đưa nhà cho anh ấy mượn.
Bởi vì nghĩ bây giờ Vạn Vân là “người nhà,” nên Chu Trường Thành kể hết mọi chuyện của anh Lục, sau khi kể hoàn cảnh của anh Lục, anh ấy lại nói với Vạn Vân: “Lúc đầu anh vào làm ở nhà máy, là nhờ sự giúp đỡ của sư phụ và hai sư huynh dẫn dắt anh.”
Vạn Vân ngước nhìn anh dưới ánh đèn đường, người thanh niên có khuôn mặt thon gầy, đường nét rõ ràng, còn có một ít râu lún phún, cô biết họ có tình cảm đặc biệt, nhất là Chu Trường Thành cùng với sư phụ và sư mẫu của anh ấy.
Mấy năm gần đây, tình hình của nhà máy điện cơ ngày một xấu đi, mỗi tháng giám đốc Võ đều phải lo lắng tiền lương cho 2000 công nhân, nhưng hiện tại việc quản lý nhân khẩu được nới lỏng hơn, một nhóm người chạy từ thị trấn này sang thị trấn khác, có nhiều người đều nhìn chằm chằm vào các vị trí ở các nhà máy trong huyện.
Mỗi khi chạng vạng đến giờ tan làm, đều có một nhóm người ngồi trước cửa của giám đốc Võ và một số lãnh đạo, muốn họ cho một cơ hội, phân bổ một vị trí.
Từ khi Chu Trường Thành 15 tuổi, đã đi theo Chu Viễn Phong vào nhà máy như một người học việc, giám đốc Võ biết điều này, một thanh niên mới lớn cũng được xem như một lao động, trước kia trong nhà máy có nhiều việc, nhiều lúc bận rộn làm việc ba ca, không có đủ nhân lực, Chu Viễn Phong quyết định gọi anh vào nhà máy làm việc, không cần trả lương, nhưng phải cho ba bữa cơm.
Hơn nữa, giám đốc Võ là người bảo thủ, theo ý của ông ấy, Sư phụ Chu phụ trách quản lý kỹ thuật, ông ta muốn dạy cho ai thì dạy.
Đến khi Chu Trường Thành được 18 tuổi, Chu Viễn Phong và Lý Hồng Liên dẫn Chu Trường Thành đến nhà giám đốc Võ dây dưa vài tháng, vì tình nghĩa nhiều năm, cuối cùng ông ấy mới mềm lòng, đồng ý cho Chu Trường Thành vào nhà máy làm công nhân thời vụ, phiếu lương thực cùng với tiền lương đều thấp hơn so với công nhân chính thức, không được xem xét tăng lương và thăng chức như một công nhân chính thức, cũng không nhất định sẽ được chuyển lên chính thức, nhưng ít nhất cũng được đi vào nhà máy làm việc.
Mặc dù là công nhân thời vụ, nhưng Chu Trường Thành không một lời trách móc, đây đều là nhờ sư phụ tìm cho mình một công việc, nếu không anh ấy cũng một nghèo hai trắng tay, chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào được tiến vào nhà máy cơ điện, chứ đừng nói đến mỗi tháng có tiền lương cố định cùng với phiếu lương thực.
Vạn Vân cũng nghe chị gái mình nói qua quan hệ giữa Chu Trường Thành và sư phụ sư mẫu của anh ấy, tuy không phải là cha mẹ chồng chính thức, nhưng cũng là người thân nhất của anh ấy, sau này phải xem như là họ hàng thân cận qua lại.
…
Căn nhà mà anh Lục thuê khoảng 20 mét vuông, hình chữ nhật dài , trên cửa gỗ có treo một ổ khóa sắt nhỏ, mở khóa, đẩy cửa đi vào, có một lối đi nhỏ chỉ vừa một người đi nghiêng, bên trong chỉ có thể miễn cưỡng kê được 1 chiếc giường cùng với một bàn ăn cơm nhỏ, không có ghế.
Ở tận bên trong có một cửa sổ chỉ to bằng một bàn tay, với vài song gỗ, ngoài cửa sổ là một con đường đầy người, đi về phía trước chính là một con sông nhỏ chứa nước sinh hoạt bẩn.
Không có rèm cửa, chị dâu Ngụy liền lấy giấy dán bên ngoài để che tầm nhìn.
Chiếc giường cố tình được kê cao lên, hành lý và những vật dụng hằng ngày của vợ chồng sư huynh Lục đều chất đống dưới giường, có một chiếc gương được bọc trong vỏ nhựa dán lên bức tường trống đã hoen vàng, không có đồ gì khác, nhưng thật ra phòng rất sạch sẽ.
Cũng may mắn là ở trong huyện có điện, khi giật dây bật đèn, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ bóng đèn bao phủ lên người Chu Trường Thành và Vạn Vân.
Có lẽ là nghĩ đến việc cho Chu Trường thành mượn làm phòng tân hôn, nên chị dâu Ngụy còn rất chu đáo trải trên giường một tấm ga giặt đã bạc màu, còn thoang thoảng mùi thanh mát của cỏ cây.
Buổi trưa Chu Trường Thành đã đem hành lý của Vạn Vân từ chỗ của sư mẫu lại đây, bây giờ đặt lên bàn.
Hành lý cô mang ra từ nhà mẹ đẻ chỉ có một túi vải, xách lên nhẹ tênh, cũng không có nhiều quần áo.
“Đừng làm dơ chăn của sư huynh và chị dâu, dùng của em nhé?” Cô còn chưa biết tính cách của anh, nên Vạn Vân nhẹ giọng thương lượng với Chu Trường Thành.
Bởi vì chưa thích nghi khi trở thành vợ chồng của nhau, nên của anh, của em cũng phân biệt rất rõ ràng.
Chu Trường Thành gãi đầu, sau khi anh ấy rời khỏi Chu Gia Trang, đầu tiên là ngủ trên chiếc giường nhỏ đặt trong góc nhà ăn của nhà sư phụ, từng chen chúc trên cùng một chiếc giường với con trai của sư phụ Chu Tiểu Vĩ, sau đó lại cùng với sư huynh Lưu ngủ trên giường tập thể ở nhà máy điện cơ, còn chưa từng ngủ trong một phòng riêng, chứ đừng nói đến việc chú ý ga trải giường, miễn có dùng là được rồi.
“Sao cũng được.” Vốn dĩ Chu Trường Thành cảm thấy không cần phải chú ý như vậy, nhưng nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên họ sống cùng nhau, nên vẫn là nghe lời cô, nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, nói: “Anh đi gọi người nấu nước cho em tắm, nếu không sau tám giờ, thì nhà tắm không có đèn.”
Đợi Chu Trường Thành đi trả tiền quay về, Vạn Vân đã xếp ga giường của chị dâu Ngụy gọn gàng đặt trong một góc, đổi thành ga giường mới của mình mang đến, đây là món đồ cưới duy nhất của cô, mẹ cô cùng với hai chị dâu dùng vải thô may, loại vải tự dệt này rất thô ráp, giặt vài lần mới mềm ra, chất lượng kém, dễ bị rách nên phải thường vá lại.
Phòng tắm cách không xa căn phòng họ đang ở, chỉ cách hai phút đi bộ.
Chu Trường Thành lấy ra một cái xô nhựa màu đỏ dưới giường, lại lấy hai cái khăn mới trong túi hành lý của mình đưa cho Vạn Vân một cái.
Vạn Vân đang muốn nói là cô có rồi, nhưng cô lại thôi, nhận lấy.
Nhà tắm công cộng này được xây bởi phòng quản lý của phố Bá Tử, buổi chiều sẽ có người phụ trách nấu nước nóng, nếu muốn dùng nước nóng để tắm rửa, thì có thể trả một hào là được, nhà tắm chia thành hơn mười gian phòng nhỏ, tách biệt nam nữ hai bên, hiện tại là giờ cao điểm nên phải xếp hàng.
“Em tắm trước đi.” Chu Trường Thành xách một xô nước ấm ra, để cho Vạn Vân vào trước, “Anh ở đây chờ em.”
Nếu là anh ấy, đã tìm một góc nào đó quanh phòng tắm ở trong nhà máy, xách một xô nước lạnh, tắm qua loa là được, nhưng đây là Vạn Vân, anh ấy không thể để cô tắm qua loa được.
Sư mẫu và chị dâu Ngụy đều nói phải thương vợ, Chu Trường Thành không biết thế nào là thương vợ, nhưng suy nghĩ, cố gắng nhường cho cô thứ tốt nhất, thì chắc hẳn đó là yêu thương.
Phòng tắm có hơi tối, nước nóng bốc hơi làm cho phòng tắm đều là sương mù trắng, mặt đất ẩm ướt và bẩn thỉu, bóng đèn màu vàng lay lắt trên trần đã phủ một lớp bụi đen, trông nó còn lớn tuổi hơn hai người họ.
Đây là nhà tắm công cộng, trước đó từng có lưu manh nhìn lén phụ nữ tắm, nên Chu Trường Thành lo lắng cô sẽ sợ, nên nói thêm: “Đừng sợ, anh đứng ở ngay đây, em đi ra có thể nhìn thấy anh.”
Vạn Vân mím môi cười, cô không sợ, khi còn ở quê phòng tắm không có đèn cô cũng không sợ, huống hồ ở đây còn có thể thấy được chút ánh sáng.
Chu Trường Thành thấy cô cười, không biết vì sao anh ấy cũng cười theo, kiên nhẫn đứng ở cửa chờ cô.
Hai người thay phiên nhau tắm, dùng xô đựng quần áo bẩn cùng nhau quay về.
“Giặt quần áo ở đâu? Ngày mai anh đi làm, em sẽ đem đi giặt, giặt xong có thể phơi ở cửa không?” Vạn Vân đi bên cạnh Chu Trường Thành đang xách xô, cô nhìn mọi người sống xung quanh đây đều căng dây thép trên mái hiên để phơi quần áo.
“Có một cái giếng ở phía sau, anh thấy chị dâu giặt giũ ở đó”. Trời tối đen, Chu Trường Thành chỉ cho Vạn Vân một hướng, “Nếu em không biết thì trưa anh trở về giặt.”
Vạn Vân dựa vào chút ánh sáng yếu ớt ngẩng đầu nhìn Chu Trường Thành, Anh ấy có vóc dáng cao, nhưng dáng thon gầy, quanh năm làm việc với sắt thép, khuân vác di chuyển, nên tay chân có cơ bắp, giống như có thể nâng được những vật nặng rất dễ dàng.
Vạn Gia Trại chẳng có mấy người đàn ông tự giặt quần áo, nếu đàn ông xách thùng gỗ ra sông, sẽ bị người khác chế giễu là tôm chân mềm (nhát gan)
Nói đâu xa, ngay ở nhà cô, cha và anh em trai của Vạn Vân đều là những ông chủ ăn không ngồi rồi, tất cả việc nhà đều là phụ nữ làm, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe nói có người đàn ông tình nguyện giặt quần áo, khiến cho Vạn Vân có cái nhìn mới về Chu Trường Thành.
“Không sao, mai em đi hỏi là được,” Ngày đầu tiên kết hôn, Vạn Vân còn có chút dè dặt, không muốn làm chồng mới cưới thấy mình lười biếng.
Chu Trường Thành cũng không nghĩ nhiều như vậy, khi anh ấy còn học việc, làm công nhân, chủ yếu là phải siêng năng chăm chỉ, trước tới nay đều tự giặt quần áo, thành thói quen rồi, thêm hai bộ quần áo của Vạn Vân cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Hai người vừa đi vừa nói mấy chuyện lặt vặt như rửa mặt hay ăn cơm sáng.
Khi vào nhà, đóng cửa, nam nữ ở chung một phòng, không khí trong phòng đột nhiên trở nên loãng hơn, như thể mùa hè nóng bức đã đến căn phòng nhỏ này trước tiên vậy.
Sư huynh Lục ở đây không có gì tiêu khiển, khi họ còn ở đây, ban đêm sẽ cùng hàng xóm đánh bài tán gẫu, nhưng Chu Trường Thành và Vạn Vân chỉ ở nhờ, không quen với người xung quanh, chứ đừng nói đến việc giao tiếp.
Chu Trường Thành vừa mới tắm nước lạnh, nhưng trên trán và trên cơ thể đã bắt đầu đổ mồ hôi, phía sau chiếc áo ba lỗ công binh bị rách lỗ nhỏ đã ướt một mảng, người đàn ông cao lớn ngồi trên mép giường, trong phòng còn có thêm một người phụ nữ cao không bằng mình, làm cho tay chân anh ấy không biết phải để đâu.
Vạn Vân có hơi ngượng ngùng, cô còn chưa từng ở một mình với người đàn ông nào trong không gian kín như vậy, người này tuy rằng là chồng cô, nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, cô giả vờ dọn dẹp đồ đạc, gấp đi gấp lại một chiếc quần, trong lòng cũng hồi hộp không yên.
Thình thịch thình thịch... Thình thịch thình thịch...
Hai người đều mới hơn hai mươi, trạm y tế thỉnh thoảng cũng có phổ cập kiến thức về sinh con, nên họ biết những việc mà các cặp vợ chồng mới cưới nên làm..
Nam nữ kết hôn, âm dương giao hòa, nằm trên một chiếc giường, là đắp chăn ngủ cùng nhau.
Vạn Vân quay lưng về phía Chu Trường Thành, sờ chiếc hộp sắt nhỏ trong túi vải, cân nhắc trọng lượng, yên tâm, lấy ra hai bộ quần áo bọc chiếc hộp, nhét vào chỗ sâu bên trong, để túi dưới đuôi giương, chần chữ mãi không dám quay đầu nhìn anh.
Từ một nơi không xa vang lên tiếng chuông mơ hồ, là tiếng chuông báo tắt đèn của khu tập thể của nhà máy điện cơ.
Cuối cùng Chu Trường Thành giả vờ ho nhẹ một tiếng, giọng dường như có hơi khàn: “9 giờ rồi, tắt đèn nhé, mai còn phải đi làm.”
“Vâng” Vạn Vân khẽ đáp, dưới ánh đèn tóc cô xõa trên vai, trông càng động lòng người.
Nếu Chu Trường Thành đi học thêm vài năm nữa thì sẽ biết cảnh này nên gọi là “dưới dèn ngắm mỹ nhân”, nhưng vì xấu hổ nên chỉ lặng lẽ nhìn, trái tim đập mạnh thình thịch, lòng bàn tay ra mồ hôi, không dám nhìn thêm, lê đôi dép lẹp xẹp đi tắt đèn.
“tách!” Chiếc bóng dèn không quá sáng vụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ, khuấy động không khí oi bức.
“Em ngủ bên trong đi, ngày mai anh đi làm sớm, không làm em thức giấc.” Chu Trường Thành lần mò đến mép giường, đứng đó, nhìn bóng dáng mơ hồ ở phía trước.
Vạn Vân ngồi ở mép giường, khẽ ừ một tiếng, cởi đôi dép nhựa mà chị gái mới mua cho cô, nằm sát vào phía tường.
Một lát sau, Vạn Vân nghe tiếng sột soạt, chiếc giường gỗ rung lên, một người đàn ông nóng hầm hập nằm xuống, cô nắm chặt tấm chăn mỏng phủ trên người, đã đến lúc rồi sao?
Đợi một lúc, cũng không có chuyện gì phát sinh, chỉ cảm thấy tấm chăn bị kéo ra, rồi lại rơi xuống trên người khác.
Qua một lúc lâu, Chu Trường Thành nằm bên cạnh không có động vào cô, hai tay anh ấy đặt ngay ngắn bên người, thậm chí còn cố kiềm nén hơi thở, không dám thở mạnh, như thể sợ cô giật mình, cũng sợ tự dọa chính mình.
Đương nhiên Vạn Vân cũng không dám chủ động trêu chọc anh ấy, cô là một cô gái, nằm yên ổn là được.
Cặp vợ chồng trẻ mới cưới, nằm trên giường, vậy mà cả đêm không nói chuyện, cuối cùng vì quá căng thẳng mà chìm vào giấc ngủ.