Chương 1
Mùa xuân năm 1986, có vẻ như một mùa xuân bình thường nhưng lại đặc biệt.
Mùa xuân năm 1986, sau 76 năm, sao chổi Halley lại lần nữa quay lại hệ Mặt trời, những ngôi sao trên vũ trụ vẫn sáng lấp lánh như từ trước đến giờ.
Mùa xuân năm 1986, đồng chí Tiểu Bình đã ký văn kiện phát triển kinh tế tại Bắc Kinh, định hướng chính sách cải cách rõ ràng hơn.
Vào mùa xuân năm 1986, bộ phim truyền hình “Tây Du ký” phát sóng, Tôn Ngộ Không ra mắt, một câu hát “Xin hỏi đường ở nơi nào”, đã thu hút sự chú ý của trẻ em và người lớn ở trước TV.
Mùa xuân năm 1986, ca sĩ Thôi Kiện đã cất tiếng gầm ở Bắc Kinh: Tôi vẫn luôn hỏi không ngừng, khi nào em sẽ theo tôi, nhưng em vẫn luôn cười tôi,vì tôi không có gì…. (Bài hát Nothing to My Name của Thôi Kiện)
Và ngoài ra, mùa xuân năm 1986, có một đôi trẻ bình thường ở huyện Bình Thủy đi đăng ký kết hôn, Chu Trường Thành 22 tuổi và Vạn Vân 21 tuổi trở thành vợ chồng, một cặp vợ chồng bình thường như bao cặp đôi khác trên thế gian này.
Quả thật, mùa xuân năm 1986, cũng giống như bao mùa xuân khác, dù lớn hay nhỏ, bao gồm tất cả mọi thứ.
Mọi thứ phải xảy ra, tất cả đều xảy ra.
Từ vũ trụ vĩ mô, đến làn gió cải cách, đến văn hóa bùng nổ, đến sự hoang mang và buồn khổ của con người, cuối cùng lại đến niềm vui tầm thường của trần thế.
Một năm này, mỗi sự kiện đã có trong lịch sử, không sự kiện nào bị bỏ sót.
Nhưng dù bên ngoài có xảy ra biến động lớn như thế nào thì dường như nó cũng không ảnh hưởng đến sự trì trệ và chậm chạp của Bình Thủy, một huyện nhỏ khép kín.
Sinh lão bệnh tử, đám cưới, đám tang, ăn mặc, cứ từ từ chầm chậm, phẳng lặng không gợn sóng, tự cung tự cấp.
Ở nơi đây, so sánh những năm 80 này với những năm 70, thậm chí so với những năm 60, thì có vẻ như cũng không khác nhau lắm. Có lẽ cũng có, nhưng những sự thay đổi đó, cũng giống như cỏ dại lặng lẽ mọc vào mùa xuân, rất nhỏ, không ai chú ý đến.
Nhân viên của cục Dân chính huyện Bình Thủy ấn mộc một cái thật mạnh lên con dấu nổi, phát ra hai tiếng “bộp bộp” trên chiếc bàn gỗ ở trước mặt, hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu sắc sặc sỡ trông giống như tờ giấy khen, sau khi hai người cung cấp đầy đủ thông tin, cô dâu chú rể ký tên, thì quy trình đăng ký kết hôn xem như được hoàn thành.
Người đóng dấu trên giấy đăng ký kết hôn của Chu Trường Thành và Vạn Vân là một người chị gái lớn tuổi có đôi lông mày rậm, trên mặt nở nụ cười, nhìn qua trông rất nhiệt tình, dán ảnh chụp của hai người trên giấy đăng ký sau đó đưa đến trước mặt cô dâu chú rể, còn nói không ngừng, “Chúc mừng, xin chúc mừng!”
Chu Trường Thành và Vạn Vân nhanh chóng nhận giấy đăng ký từ tay cô ấy, mang theo sự thẹn thùng của cặp vợ chồng mới cưới, luôn miệng nói cảm ơn, lại tặng vài viên kẹo cho cô ấy, lúc này mỗi người cầm mỗi tờ giấy chứng nhận, cười ngại ngùng đi ra khỏi Cục dân chính.
Ra khỏi cửa cục Dân chính, ở cách đó không xa không biết đơn vị nào phát thanh giờ nghỉ buổi sáng, trên loa phát ra một giọng nữ thật vui vẻ: Ái chà, các bạn thân mến, cảnh xuân tươi đẹp này thuộc về ai? Thuộc về tôi, thuộc về các bạn, hay thuộc về thế hệ trẻ chúng ta của những năm 80 này….
Cảnh xuân tươi đẹp, nắng đẹp gió mát, ánh nắng rực rỡ, Chu Trường Thành và Vạn Vân đều nheo mắt, ngẩng đầu che ánh nắng mặt trời theo quán tính.
Chà, hôm nay thời tiết thật đẹp.
Con đường ở cổng cục Dân chính huyện Bình Thủy không được trải bằng xi măng, hai chiếc xe đạp lặng lẽ đi ngang qua, kéo theo một đám bụi, mấy đứa trẻ ríu rít chạy theo chiếc xe đạp, cười trêu đùa nhau, rất nhanh đã chạy vào một hẻm nhỏ, rất nhanh đã biến mất
Chị gái Vạn Vân là Vạn Tuyết, bụng đã hơi nhô lên, đang dựa vào cửa, vừa thấy em gái Vạn Vân và người em rể mới ra lò Chu Trường Thành đi ra, mặt tươi cười, nói một câu tương tự như chị gái làm việc ở cục Dân chính: “Chúc mừng, xin chúc mừng!”
“Sau này chúng ta là một gia đình”
Cuối cùng cũng kết hôn! Vạn Tuyết lén thở phào.
Vạn Vân có thể gả cho Chu Trường Thành, trong lòng Vạn Tuyết cũng vui thay cho em gái mình, sau này cô có thêm một người thân để qua lại ở trong huyện, nói cách khác, cũng có thêm một nơi để đi, không uổng công cô nhiệt tình thúc đẩy việc này.
Chu Trường Thành và Vạn Vân chỉ cười, híp mắt, nụ cười trên gương mặt của cặp vợ chồng mới cưới có vẻ ngây ngô.
Vóc dáng Chu Trường Thành cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng vải thô tổng hợp mới mua, đứng dưới ánh nắng mùa xuân, cả người ngập tràn chuyện vui, trông anh cao lớn thẳng tắp và đầy sức sống.
Anh ấy xin nhà máy điện cơ nghỉ phép để đi đăng ký kết hôn, buổi chiều sẽ quay trở lại làm việc, không thể ở lại lâu, suy nghĩ một chút, sau đó đưa giấy đăng ký cho Vạn Vân.
“Căn nhà mà anh tạm thời mượn của anh Lục, nằm ở chỗ mà anh đã chỉ cho em vào sáng sớm hôm nay.” Chu Trường Thành vừa nói, thì lộ ra vẻ hơi ngờ nghệch, Vạn Vân là vợ mới cưới của anh ấy, không phải đồng nghiệp, anh thật sự không có nhiều kinh nghiệm nói chuyện với một cô gái, chỉ đành phải tìm trong túi, rút ra một cái chìa khóa, “Anh Lục đưa chị dâu đến huyện bên cạnh để sửa máy móc, chúng ta có thể ở nửa tháng, em cầm chìa khóa đi.”
Vốn dĩ anh ấy nên thuê nhà rồi mới kết hôn, nhưng Chu Trường Thành muốn chờ sau khi đi đăng ký với Vạn Vân mới bàn bạc, vừa lúc nhà của anh Lục bỏ trống, nên anh có thể mượn trong nửa tháng.
Trong nửa tháng đủ để anh và Vạn Vân hiểu nhau hơn.
Vạn Tuyết thấy em rể không được tự nhiên, buồn cười chống eo, quay người đi đến nơi gần đó đứng chờ, để lại không gian cho hai người nói chuyện, vợ chồng mới cưới dễ mắc cỡ, cô từng trải rồi nên hiểu.
Vạn Vân liếc nhìn chị gái đang đứng bên cạnh một cái, không nhịn được bật cười, lúc này mới cầm chìa khóa từ tay Chu Trường Thành, bỏ vào túi vải quân đội màu xanh lá cây bạc màu của mình, cúi đầu “ừ” một tiếng.
Chu Trường Thành lại móc năm tệ từ trong túi ra, thêm một tờ phiếu gạo, một xấp có chẵn có lẻ, đưa cho cô, “Buổi trưa anh sẽ ăn cơm trong nhà máy, em đói bụng thì tự mua đồ nấu ăn, chỗ của anh Lục có bếp công cộng, hoặc ăn ở tiệm cơm quốc doanh cũng được, 6 giờ anh tan làm sẽ về.”
Nhìn xấp tiền có mới có cũ, Vạn Vân không cầm mà trong lòng cảm giác có hơi mới lạ, thậm chí còn cảm động, ngoài 68 tệ mà mẹ cô Tần Thủy Miêu lấy từ tiền lễ hỏi đưa cho cô, làm của hồi môn, thì đây là lần đầu tiên có người cho cô năm tệ, chỉ vì để cô không bị đói bụng.
“Em biết rồi.” Giọng Vạn Vân không lớn, nhưng trong trẻo sắc nét, giòn vang dễ nghe, là cô gái xinh đẹp được nuôi dưỡng bởi những ngọn núi đẹp và dòng suối trong lành của Vạn Gia Trại, cô không dám cầm tiền của Chu Trường Thành, mà nói: “Chị gái em nói trưa nay sẽ ăn cơm ở nhà của chị ấy”
Ý là không cần ăn cơm ở ngoài, cũng không cần quay về chỗ anh Lục để nấu cơm.
Ở trong huyện ngay cả cọng hành cũng cần tiền, nên một cô gái nông thôn như Vạn Vân, có thói quen tiết kiệm, nên rất luyến tiếc.
Hơn nữa trước khi đi đăng ký, cô và chị gái Vạn Tuyết đã hẹn nhau, buổi trưa sẽ ăn cơm ở nhà chị mình, buổi chiều sẽ giúp đỡ may hai bộ quần áo cho cháu ngoại chưa ra đời.
Có tiền mà không nhận! Năm tệ đấy! Chu Trường Thành có hơi tiếc nuối.
Anh ấy làm ở nhà máy điện cơ, là thầy của anh ấy dẫn vào làm tạm thời, lương tháng chỉ có 50 tệ, nên đối với 5 tệ cũng rất quý trọng.
Mấy năm nay anh thắt lưng buộc bụng mới dành dụm được một ngàn tệ, vì cưới vợ, nên đã tiêu hết 368 tệ tiền lễ, còn tiền biếu cho bà mối, làm hai bàn tiệc mời mọi người, làm đồ gia dụng cho gia đình Vạn Vân, mua hai ấm nước, gần như là tiêu hết rồi. Thêm nữa, mượn nhà anh Lục hơn mười ngày, nên cũng phải mời người ta một bữa cơm.
Ngoài ra, sau khi anh Lục trở về, hai người họ còn phải thuê một căn nhà khác ở huyện, nhiều vô số kể, đều là tiền!
Dù chỉ với năm tệ, đêm qua anh còn suy nghĩ rất lâu, đắn đo nên đưa hai tệ hay là năm tệ.
Anh ấy cũng không ngốc, dù sao Vạn Vân đã là vợ anh, đã đăng ký kết hôn, không phải cô ấy đã thuộc về mình rồi sao.
Chu Trường Thành tuy có hơi keo kiệt nhưng anh vẫn biết rõ ràng điều này.
Huống hồ đã đưa tiền rồi, nếu lấy lại, thì không hay lắm, dù anh là người đàn ông vụng về nhưng cũng là người sĩ diện, Chu Trường Thành không kéo tay Vạn Vân, mà trực tiếp nhét tiền vào cái túi cũ của cô, “Em cầm đi, nếu có cần gì thì có thể mua.”
Ngoài miệng thì nói rất hào phóng, nhưng trong lòng còn có chút không nỡ, suy nghĩ lại, 5 tệ đấy, anh ấy phải làm việc trong vài ngày mới kiếm được.
Thôi không sao, sư mẫu Lý Hồng Liên thường nói với ba anh em họ, không được đánh vợ, không được keo kiệt với vợ, đàn ông keo kiệt đều làm cho người ta chán ghét, nếu không người vợ mà mình khó khăn lắm mới cưới về cũng bỏ chạy theo người khác.
Tuy anh vẫn chưa nếm được lợi ích của việc lấy vợ mà các anh em đồng môn của mình hay nói, nhưng bây giờ cũng không thấy việc gì xấu cả, trong lòng Chu Trường Thành vẫn có chút vui mừng âm ỷ, một niềm vui khó tả.
Có chàng trai trẻ nào không thích một cô gái trẻ đâu chứ?
Vạn Vân có một đôi mắt cười, cô không giống như những cô gái nông thôn, ngược lại giống với các cô gái ngồi văn phòng ở huyện hơn, da trắng như tuyết, tràn đầy sức sống, khi cười tươi có cảm giác đáng yêu rất thu hút người khác, dù không cần nói lời nào, nhưng chỉ cần đứng trước mặt thôi cũng khiến cho người đối diện cảm thấy vui vẻ.
Vạn Vân không đưa đẩy 5 tệ với Chu Trường Thành trước cửa cục dân chính, cô gật đầu: “Vậy em ở nhà chị gái chờ anh tan làm, buổi tối sẽ cùng anh về nhà.”
“Cũng được.” Chu Trường Thành nhìn lên mặt trời, sắp đến giữa trưa rồi.
Anh ấy chỉ xin nghỉ phép buổi sáng, nên phải nhanh về nhà máy, trả phép càng sớm càng tốt, nếu không sẽ bị trừ lương, hơn nữa lúc này quay về thì vẫn còn kịp để ăn bữa trưa ở nhà máy.
Chuyện ăn uống, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm. Đây là triết lý sống mà Chu Trường Thành học được từ sư mẫu và sư phụ.
“À, anh khoan đi.” Vạn Vân thấy bóng dáng vội vã của anh, chiếc áo sơ mi phẳng phiu đã bị gió thổi hơi phồng lên, bóng lưng vừa cao vừa gầy.
Chu Trường Thành bị gọi lại, lập tức quay đầu lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô, sống mũi cao thẳng, lông mày rõ nét, môi mím chặt, đường nét khác với những gương mặt thông thường. Ánh nhìn của anh làm cho trái tim Vạn Vân nhảy lên.
Gọi anh quay lại, Vạn Vân cầm chiếc túi da rắn bên cạnh chân Vạn Tuyết lên, có chút nặng, nhưng trước đến giờ cô đã quen làm việc nông nên tay cũng có sức , cũng không cần cố hết sức, ngẩng đầu lên: “Ở bên trong có kẹo và đậu phộng, kẹo là nhờ chị của em mua, đậu phộng là em trồng, anh đem đến cho sư phụ và sư mẫu, còn cho các đồng nghiệp ăn,”
Vạn Vân đưa túi cho Chu Trường Thành.
Dù sao kết hôn là chuyện lớn, không tổ chức tiệc mời khách, thì vẫn phải phát kẹo mừng và đậu phộng.
Chu Trường Thành vươn tay cầm, khá nặng tay, nhìn vào gương mặt xinh xắn ngọt ngào của Vạn Vân, vậy mà không phải một cô gái yếu ớt.
“Suýt nữa thì quên mất.’ Chu Trường Thành vỗ vỗ đầu.
Lần đầu tiên kết hôn nên không suy nghĩ chu đáo lắm.
Biết anh kết hôn, nên hai người anh đồng môn và chị dâu đã tặng quà, là chậu rửa mặt, ấm nước và gương, đều để ở nhà của sư phụ, còn chưa có lấy về, sư mẫu cũng may cho họ một bộ vỏ chăn và hai cái gối.
Không có rượu cũng không sao, nhưng kẹo mừng thì không thể thiếu.
Chu Trường Thành nói xong, mang theo túi da rắn, chào hỏi Vạn Tuyết một lần, liếc nhìn lại Vạn Vân, lúc này mới thực sự rời đi.
Vạn Tuyết đã mang thai được sáu tháng, trông cô tươi tắn, tay chân mảnh khảnh, bụng đã hơi nhô lên, từ từ bước đến, vỗ vỗ cô em gái vẫn đang dõi theo bóng dáng của Chu Trường Thành: “Người đã đi xa rồi, vẫn còn muốn nhìn sao?”
“Chị à!” Vạn Vân bị chị cô cười nên bị xấu hổ.
“Sao? Chị bảo em gả cho Chu Trường Thành, không gả sai chứ?” Vẻ mặt Vạn Tuyết đắc ý, vừa rồi khi Chu Trường Thành nhét tiền vào túi của em gái mình cô có thấy rất rõ.
Chuyện khác chưa nói, biết thương em gái cô là đủ rồi.
“Chưa biết được.” Vạn Vân nghĩ đến 5 tệ mà Chu Trường Thành kiên quyết muốn đưa cho mình, trong lòng có chút ngọt ngào nhưng cũng không dám để lộ ra ở trước mặt chị gái, thật xấu hổ.
...........
Chu Trường Thành mua thêm ít đồ để thêm vào cho sư phụ và anh em đồng môn, suốt đường vội vã trở về nhà máy, đi trả phép trước, sau đó cầm theo chiếc túi Vạn Vân đưa, gặp người nào quen thì phát ít đậu phộng và kẹo mừng.
Mọi người đều biết hôm nay anh ấy kết hôn, dọc đường nhận được không ít lời chúc mừng.
Nhà máy điện cơ của huyện Bình Thủy chủ yếu là làm bánh răng và một ít linh kiện điện cơ, thuộc về doanh nghiệp nhà nước, nhưng cả nước bây giờ đang cải cách, các doanh nghiệp nhà nước được xem trọng nhất trước đó, bây giờ cũng không dễ dàng, lãnh đạo nhà máy họ cũng đang tìm cách, thay thế một số máy móc từ tỉnh, ngoại trừ sản xuất linh kiện công nghiệp nhỏ thì hai năm trước đã bắt đầu sản xuất động cơ pít tông.
Không có kỹ sư chính quy đào tạo từ đại học ra, mà hoàn toàn dựa vào sư phụ Chu Viễn Phong cùng với mấy người thợ lành nghề khác hướng dẫn các học trò của mình nghiên cứu máy móc, dần dần cũng có thể làm ra một số linh kiện mẫu nhỏ chi tiết, sau đó lắp thành động cơ pít tông, cũng được xem như là tìm một con đường mới, nhưng sản lượng không lớn, vận hành cũng rất khó khăn.
Chu Trường Thành vào được nhà máy điện cơ là nhờ Chu Viễn Phong, chính là người sư phụ đáng kính của anh ấy.
Bây giờ họ và những người thợ khác phụ trách linh kiện điện cơ pít tông, nhà xưởng họ đang làm việc là được dọn từ một cái kho hàng cũ trước đó, nơi làm việc không rộng lắm, trên mặt đất và chiếc kệ trên tường đầy thép và các linh kiện vụn vặt, ánh sáng mặt trời chiếu xuống máy móc đầy dầu máy, trong không khí bay đầy bụi.
Chu Viễn Phong đang ngồi trên một chiếc ghế dài mài giũa hai linh kiện, một học trò đang điều chỉnh cường độ của máy móc, hai thầy trò nhìn hai linh kiện kia, cúi đầu nói cái gì đó.
Nhìn thấy sư phụ và người anh em của mình, Chu Trường Thành lập tức nở một nụ cười thật tươi, nhanh chóng bước về phía trước: “Sư Phụ, anh Lưu!”
“A, Trường Thành đến rồi!” Người được gọi là anh Lưu có vóc dáng thấp ngẩng đầu lên trước, cũng nở nụ cười thật tươi, tắt máy đang chạy, hỏi anh ấy: “Đăng ký xong rồi sao? Vợ đâu?”
“Đã xong rồi” Từ Cục dân chính đến nhà máy mất 40 phút đi bộ, bây giờ trời đang nắng to, Chu Trường Thành đầu đầy mồ hôi, buông túi đậu phộng xuống, mặt hơi nóng: “Cô ấy đã đến nhà chị gái của cô ấy rồi, tối em sẽ đi đón.”
“Chúc mừng, xin chúc mừng!” Lưu Hỉ không cao bằng Chu Trường Thành, ngẩng đầu vỗ vai em trai mình, cười lộ hàm răng trắng, nói: “Chờ anh Lục về, đưa em dâu đến, để chúng ta biết mặt nhau.”
“Được!” Chu Trường Thành cũng gật đầu, đưa một túi kẹo mừng khác cho anh ấy.
Vợ của các anh em bọn họ cũng phải biết mặt nhau, sư phụ và sư mẫu đã nói, mọi người là anh em đồng môn, gặp nhau là duyên phận, nhất định phải đoàn kết.
Hơn nữa, hai chị dâu trước, mọi người đều biết lẫn nhau.
“Sư phụ, đây là cho thầy và sư mẫu.” Chu Trường Thành móc từ trong túi ra hai bao thuốc lá, một túi kẹo cùng với một gói đường đỏ.
Trời, Đất, Vua, Cha Mẹ, Thầy giáo (là 4 đối tượng được tôn kính trong Nho giáo), có thể nói sư phụ và sư mẫu là cha mẹ đã tái sinh ra Chu Trường Thành cũng không quá đáng.
Sư Phụ Chu Viễn Phong là người cầm tay dạy kỹ thuật cho anh ấy, đưa anh ấy từ một người tốt nghiệp cấp 2 vào nhà máy điện cơ đi làm, sư mẫu Lý Hồng Liên sắp xếp chuyện hôn nhân cho anh, trước đây là nhìn anh trưởng thành, bây giờ là nhìn anh cưới vợ.
Trong lòng Chu Trường Thành lúc nào ghi nhớ ân tình này.
Chu Viễn Phong nhìn thuốc lá và đường trên tay học trò, khóe miệng cong lên, đường nét trên gương mặt hơi đen của ông ấy cũng cong lên theo: “ừ, để đó đi.” Ngón tay chỉ vào chiếc túi vải ở trong góc dùng để nghỉ ngơi.
Nghĩ lại đứa học trò nhỏ Chu Trường Thành đã kết hôn, tuổi vẫn còn trẻ, mình làm người lớn cũng nên dặn dò vài câu, tiếc là Chu Viễn Phong từ trước đến giờ chỉ tuân theo nguyên tắc nói ít làm nhiều, không phải là người ba hoa, nên chỉ chép miệng, cuối cùng chỉ nói một câu khô khan, “Đã kết hôn, trưởng thành rồi.”
Trưởng thành rồi thì phải làm chuyện của người trưởng thành. “
Còn chuyện của người trưởng thành nên làm là gì thì sư phụ lại không nói.
“Dạ thầy, con đã biết.” Dù anh không hoàn toàn hiểu những lời dặn của sư phụ mình nhưng Chu Trường Thành vẫn đáp lại như từ trước đến giờ.
“Con đã kết hôn rồi cũng phải báo một tiếng với Thầy Quế, người ta vẫn luôn rất quan tâm đến con.” Thấy học trò nhỏ kính cẩn nghe theo như vậy, cũng rất vừa lòng, nhưng nghĩ lại thì Chu Viễn Phong vẫn dặn dò thêm một câu.
“Con hiểu rõ” Chu Trường Thành lại gật đầu một lần nữa, mấy ngày nay anh ấy rất vội vã, giờ cũng nên dành thời gian viết một lá thư cho thầy Quế Xuân Sinh.
Ba người nói vài câu xong tiếp tục làm việc, chú rể mới đặt túi da rắn xuống, lại đi vào phòng thay đổi đồ lao động bẩn cũ đi ra làm việc, còn 30 phút nữa mới đến giờ cơm trưa, phải làm việc trước, kiếm tiền mới có thể nuôi gia đình.
Trước đây anh chỉ có một mình, một người no thì cả nhà không đói, còn có thể dành dụm tiền, bây giờ có thêm Vạn Vân, phải thay đổi mọi thứ từ từ.
Vạn Vân không có việc làm ở huyện, không có việc làm thì đồng nghĩa với việc không có thu nhập, nhưng vẫn phải ăn cơm, nên phải kiếm nhiều tiền chút. Chu Trường Thành nghĩ đến điều này thì đột nhiên cảm thấy áp lực, lực tay đập xuống mạnh hơn, ma sát xuống linh kiện làm tia lửa bắn ra bốn phía.
Khi đến giờ cơm trưa, anh ấy cùng anh Lưu đến căng tin, vài người quen biết Chu Trường Thành đều đến chúc mừng.
Những người đó cũng đến từ nông thôn, trêu đùa vài câu về chuyện Chu Trường Thành kết hôn xong, lại bắt đầu nói chuyện cày bừa vụ xuân ở nông thôn, anh Lưu cũng nói vợ sẽ về quê giúp đỡ, mấy đứa con đang đi học tiểu học, cũng phải mua sách vở, trồng trọt còn phải nộp lên, trong suốt bữa cơm này đều là những chủ đề linh tinh vụn vặt.
Chu Trường Thành không nói lời nào, anh không quay trở lại quê quán, cũng không cần quan tâm đến những việc này, nháy mắt nghĩ đến những lời của sư phụ nói, trong lòng nghĩ về nó một lúc, có thể kiếm tiền nuôi vợ chính là “chuyện nên làm của người trưởng thành” mà sư phụ đề cập đến sao?
Ăn cơm xong, nằm trên giường chung chợp mắt một lúc, buổi chiều tiếp tục làm việc, nghĩ đến chuyện kiếm tiền nuôi gia đình, nên chiều hôm nay Chu Trường Thành im lặng và nghiêm túc làm việc.
Vừa đến 6 giờ, chuông báo tan làm ở trong nhà máy reo lên.
Chu Trường Thành thay bộ đồ buổi sáng, chào tạm biệt các anh em và sư phụ, đi về hướng nhà của Vạn Tuyết để đón Vạn Vân.
Thời điểm này là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, nên ngày dài, đã 6 giờ nhưng trời vẫn chưa tối, bầu trời đầy ráng màu, vừa ngẩng đầu thì thấy những ngọn đồi xanh trải dài không nhìn thấy điểm cuối cách huyện Bình Thủy không xa, ở chỗ những ngọn núi cao là ánh nắng chiều rực rỡ cả bầu trời.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, Chu Trường Thành lại nghĩ như vậy.
Lúc đi về hướng nhà Vạn Tuyết, Chu Trường Thành luôn nhớ đến Vạn Vân và nụ cười ngọt ngào kia, vóc dáng cô không cao như anh nhưng ngược lại có sức lực không nhỏ, cũng không biết cô ở nhà chị gái cô thế nào rồi, đã quen với huyện thành chưa?
Số lần gặp Vạn Vân trước đó và cộng thêm ngày hôm nay, tổng cộng chỉ mới lần thứ tư, có thể nói cặp vợ chồng này là người lạ quen thuộc nhất. Tuy nhiên, giữa người với người đều từ xa lạ sau đó dần dần mới quen thuộc.
Hai người anh đồng môn và hai người chị dâu của anh, từ lúc xem mắt đến kết hôn, cũng đều giống như vậy. Bọn họ cũng không khác gì với người khác.
Ngoại trừ chị gái của cô thì Vạn Vân không có người quen ở huyện thành, nên thật ra có thể làm quen với các chị dâu, tuy nơi ở trong huyện có chút chật chội, nhưng vẫn tốt hơn Vạn Gia Trại. Chu Trường Thành cúi đầu nhớ về cô, dưới ánh hoàng hôn, chân như có gió đi nhanh như bay.