Sau khi Vạn Vân và Chu Trường Thành tách ra, cô đi theo Vạn Tuyết về nhà. 

Anh rể cô tên là Tôn Gia Ninh, lớn hơn Vạn Tuyết 8 tuổi, cả gia đình già trẻ đang sống trong hẻm Tôn gia của huyện Bình Thủy.

Nghe nói hẻm Tôn gia này đã có từ đời nhà Minh, đây là nơi ở của một vị quan huyện, một ngôi nhà lớn xây bằng gạch xanh.

Mà hiện tại thời thế thay đổi, căn nhà cũ đã trải qua bao thăng trầm, đã thay đổi biết bao nhiêu triều đại, đến thập niên 60-70, nó đã bị chia thành những căn nhà nhỏ, ở đây là nơi sinh sống của những người dân bình thường, mười mấy hộ gia đình chen chúc trong một cái sân, từ già đến trẻ, từ sáng đến tối lúc nào cũng có người, nhà nào có động tĩnh gì đều bị nghe rõ mồn một.   

Vạn Tuyết gả đến nhà họ Tôn, thực ra điều kiện nhà họ cũng xem như là khá tốt.

Anh rể Tôn Gia Ninh làm ở Cục Lâm nghiệp của huyện, cha mẹ chồng đều là công nhân ở nhà máy gạch huyện, hiện tại chưa đến tuổi về hưu. Tôn Gia Ninh còn có một cô em gái kém anh mười mấy tuổi tên là Tôn Gia Hoan, đang học cấp ba trong huyện.

Vạn Tuyết từ Vạn Gia Trại, gả cho Tôn Gia Ninh được hơn một năm, nhà họ Tôn bỏ ra hơn một nghìn tệ để dời hộ khẩu của cô vào huyện, còn tìm quan hệ sắp xếp cho cô vào làm ở bộ phận hậu cần của một trường tiểu học, tuy cấp bậc không cao nhưng bây giờ cô cũng bước ra được khỏi cửa, cũng là người làm công ăn lương ở trong huyện.

Sau khi biết cô được chuyển hộ khẩu theo nhà chồng, còn có một công việc, mọi người ở quê đều khen gia đình chồng Vạn Tuyết tốt.

Dù trong nhà bốn người có công việc chính thức, nhưng căn nhà ở hẻm nhà họ Tôn cũng rất chật chội, năm nhân khẩu sống chen chúc với nhau.

Căn nhà của họ nằm trong một khu nhà tập thể rộng, không có nhà vệ sinh riêng, nếu ai có nhu cầu sinh lý khẩn cấp, thì tất cả đều phải đi ra con hẻm nhỏ bên ngoài, thời tiết ấm áp thì không sao, nhưng nếu trời trở lạnh thì sẽ bị gió thổi đến tê cóng cả người, vào buổi sáng còn phải đứng xếp hàng thật dài.

Ở trong phòng có 2 cái giường, bên trong là một chiếc giường gỗ, cố gắng lắm thì mới ngủ được hai người lớn, chị gái và anh rể ngủ ở đây, chiếc giường còn lại là một chiếc giường tầng sắt, Tôn Gia Hoan ngủ ở trên, cha mẹ nhà họ Tôn ngủ ở phía dưới.

Giữa hai chiếc giường chỉ được ngăn bởi một tấm ván gỗ nhỏ, chỉ che được tầm nhìn, cả nhà năm người ngủ cùng một cái phòng.

Tấm ván gỗ kia hơi mỏng, bên trong bên ngoài nếu có tiếng động gì đều bị nghe rõ, Vạn Vân là một cô gái mới lớn, nên cũng không dám nghĩ thế nào mà chị gái mình mang thai được.

Ở giữa sân vốn là có một cái giếng trời, nối liền với khu vực dưới mái hiên, dựng lên vài cái lều, chia không gian cho mỗi gia đình, mọi người cùng nấu cơm ở trong lều, nấu xong thì mang lên phòng của mình, bày lên một cái bàn gấp tiện lợi, đó là cách cả nhà giải quyết ngày ba bữa cơm.

Không còn cách nào, huyện Bình Thủy không phải là một huyện giàu có, dù hiện tại đang là giữa thập niên 80, nhưng làn gió cải cách mở cửa ở bên ngoài vẫn chưa thổi đến nơi đây, đa số mọi người trong huyện vẫn trèo đèo lội suối, chủ yếu là làm nông, trung tâm huyện cũng có vài nhà máy, những công nhân làm việc ở đó cũng được xem là có một công việc tốt rồi. 

Cho nên dù Chu Trường Thành chỉ là nhân viên tạm thời của nhà máy điện cơ, nhưng đối với Vạn Vân đến từ Vạn Gia trại mà nói, anh ấy đã là một đối tượng tốt mà cô có thể nhìn và chạm tới được.

Vào thập niên 60-70, nhà tập thể ở huyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, chật chội, người dân sống đông như ốc ngoài ruộng, có rất nhiều gia đình cán bộ cả ba thế hệ cũng sống chen chúc như nhà họ Tôn.  

Khi Chu Trường Thành đến hẻm nhà họ Tôn, mọi người bên trong đã bắt đầu nấu cơm rồi, khói tỏa bốn phía, mùi thức ăn bay ra.

Buổi trưa Vạn Vân đã ăn cơm ở nhà Vạn Tuyết, nên không thể tiếp tục ăn bữa tối ở nhà chị gái được nữa.

Cha mẹ chồng của chị gái mình có thể không tính toán một hai bữa cơm, nhưng cũng không phải là người quá hào phóng, lương thực rất quý giá, để em gái mình ăn hết bữa này đến bữa khác, sẽ  làm cho chị cô khó xử.

Vạn Tuyết đưa Vạn Vân ra cửa chờ em rể, đứng một lúc thì hơi mệt, nên dựa vào khung cửa đã cũ bị bong tróc vụn gỗ, còn mang theo hai phần thật thật giả giả trách móc: “Đã bảo hai đứa ở lại ăn cơm mà.”

“Lần sau đi, không biết chỗ ở của sư huynh anh ấy thế nào, dù sao cũng phải về sớm để xem một chút, muộn nữa thì trời tối mất.” Vạn Vân cười nói với chị gái mình, rồi sờ sờ bụng cô, cô rất mong chờ, không biết cháu mình là cháu gái hay cháu trai, dì út lúc nào cũng là người cực kỳ yêu thương con của chị gái.

Chờ đến khi Chu Trường Thành đến trước mặt cô, hai người mỉm cười nhìn nhau, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không ai mở lời trước. 

“Chị Tuyết, tụi em đi trước.” Chu Trường Thành nói với chị vợ mình, “Hôm khác sẽ đến thăm chị sau.”

“Được rồi, về đi, trời sắp tối rồi, đi đường cẩn thận” Vạn Tuyết biết cô không thể giữ em gái và em rể ở lại,  vì vậy nhét hai quả táo vào tay họ, nói:  “Ngày vui, phải ăn táo, bình an vui vẻ.”

Trên tay Chu Trường Thành cầm hai quả táo đỏ thẫm, nặng tay, trong lòng nghĩ người chị vợ này thật hào phóng, sau đó nói cảm ơn, còn Vạn Vân thì đi chầm chậm từng bước nhỏ, đến bên cạnh anh, hai người tạm biệt Vạn Tuyết, rời khỏi hẻm nhỏ.

Hai người mới kết hôn, tạm thời chưa tìm được chủ đề chung để nói chuyện.

Sau khi ra khỏi hẻm Tôn gia, phải băng qua con phố đối diện, đi ngang qua rạp chiếu phim, bưu điện và ủy ban huyện, tiếp tục đi qua một cây cầu, khoảng 40 phút, đến gần nhà máy điện cơ, nơi này cũng được xem là khu trung tâm huyện náo nhiệt, căn nhà mà sư huynh và chị dâu của Chu Trường Thành thuê ở gần nơi này, cũng không quá xa.

Vóc dáng của Chu Trường Thành cao, chân dài, bước rất nhanh, Vạn Vân đang cố gắng đuổi theo ở phía sau, có hơi thở dốc.

Một lát sau, Chu Trường Thành mới nhận ra Vạn Vân đang khó khăn đuổi theo anh ấy, nên đi chậm lại, cười một tiếng, không phải đang đi cùng những người anh em của mình, phải đợi vợ mình.

“Hôm nay quá muộn rồi, ở chỗ của anh Lục không thể nấu ăn, chúng ta đi ăn bún gạo được không?” Chu Trường Thành “làm việc nặng” cả một buổi chiều, đều là công việc mất sức, đã bắt đầu đói bụng.

“Được” Vạn Vân rất tốt tính mà gật đầu, hỏi anh ấy “Có đắt không?”

Cô đã đến huyện cũng nhiều lần, nhưng chưa từng bỏ tiền ra để ăn một bát bún gạo bao giờ. 

“Tám hào, chỉ có rau không có thịt, nếu thêm hai hào thì sẽ có thêm một cái trứng chiên.” Chu Trường Thành nghĩ, hôm nay là ngày đầu tiên hai người đăng ký kết hôn, nên hào phóng một chút, muốn thêm cho mỗi người một cái trứng chiên, nhưng sau này thì không thể sống như vậy được.

Khi gọi người phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh thêm hai cái trứng chiên, trong lòng Chu Trường Thành vẫn luôn nghĩ đến bốn hào tiền này, nhưng khi thấy Vạn Vân ăn bún gạo đến đầu đổ đầy mồ hôi, môi đỏ hồng, cả người thoạt nhìn trắng trẻo và trẻ trung, lại cảm thấy vui lên, nghĩ trong lòng, cô ăn cơm cũng đẹp, còn đẹp hơn so với hai người chị dâu của mình.

Vạn Vân đang tập trung ăn bún gạo trước mặt, không biết suy nghĩ của Chu Trường Thành, cô không hiểu rõ người đàn ông này, trong lòng còn có chút không yên, cố gắng ăn thật chậm, sợ người chồng mới cưới này cảm thấy cô ăn uống khó coi.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là ăn bún gạo, hôm đó là sau tết Trung Thu năm ngoái, ở một tiệm nhỏ ở vùng ngoại ô phía tây của huyện.

Cô không nhớ rõ hương vị gì, lúc đó chỉ cảm thấy hồi hộp.

Hiện tại mọi người đã có thể mở cửa hàng tư nhân để kinh doanh, tiệm ăn nhỏ kia do một gia đình địa phương mở, chỉ có hai cái bàn, bán đặc sản của huyện Bình Thủy, bún gạo nông thôn, ở vị trí xa xôi hẻo lánh nên tình hình bán không tốt lắm, hai người họ là khách duy nhất.

Vạn Tuyết dẫn Vạn Vân, sư mẫu Lý Hồng Liên dẫn theo Chu Trường Thành, còn có thêm bà mối là chị Dư.

Chị Dư là vợ của anh Cường có gian hàng bán thịt heo ở chợ huyện.

Ngày thường chị Dư giúp chồng mình bán thịt heo, quen biết không ít người ở chợ, lúc không có việc gì thì thích làm bà mai cho người ta, dù vô tình hay cố ý thì trong tay chị ấy cũng đã có vài cặp đôi thành công rồi, cũng thu được vài cái bao lì xì mai mối, dần dần thành nghiện, bình thường ai đến gian hàng nhà cô mua đồ ăn cũng thích tán gẫu vài câu với cô, Lý Hồng Liên đã nhờ cô giúp để ý xem có người nào thích hợp với Chu Trường Thành không, nên chị Dư cũng rất để tâm.

Vạn Tuyết cũng nhiều lần đến gian hàng của chị Dư mua thịt heo, chị Dư thấy gương mặt vui tươi của cô, đoán là người dễ nói chuyện, nên tán gẫu, thì biết Vạn Tuyết có một cô em gái đang đến tuổi kết hôn ở quê. Sau đó cô hẹn Vạn Tuyết và Lý Hồng Liên gặp nhau ở trước gian hàng của chị ấy để làm quen trước.

Lý Hồng Liên là người nhanh nhẹn, Vạn Tuyết cũng không lề mề.

Một người nói một đồ đệ của chồng mình đang muốn tìm vợ, vừa có tay nghề vừa có thể kiếm tiền, nuôi vợ thì không thành vấn đề, nhưng không phải là công nhân chính thức của nhà máy điện cơ, hộ khẩu lại ở nông thôn, các cô gái ở huyện đối với anh ấy rất kén chọn, cha mẹ mất sớm, bây giờ chỉ có một mình, chỉ đơn độc một mình, bà làm sư mẫu cũng đang lo lắng vì đứa nhỏ này.

Một người thì nói em gái mình rất xinh đẹp, tính tốt, biết nấu ăn biết làm nông, làm việc siêng năng không lười biếng, cha mẹ đang muốn gả cô đến huyện thành, nhưng cô chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, hộ khẩu ở nông thôn, hơn nữa lại không có việc làm, thanh niên hơi có chút điều kiện trong huyện không hài lòng với cô, cô làm chị gái vẫn luôn muốn kéo em gái mình ra khỏi cuộc sống gắn liền với làm nông như hiện tại. 

Hai người đều cảm thấy đối phương không có thổi phồng đứa nhỏ nhà mình, liên tục đảm bảo rằng nhân phẩm rất tốt, cũng không che giấu những khuyết điểm, đều là người trung thực, nói chuyện rất hợp nhau, hẹn thời gian gặp nhau, gọi thêm hai thanh niên trẻ để xem mắt.

Trong suốt bữa ăn đó, tiếng nói chuyện không ngớt, đều là tiếng của ba người Lý Hồng Liên, Vạn Tuyết và chị Dư nói chuyện với nhau, hai người đứng đắn đi xem mặt thì thật ra không nói được mấy câu.

Sau đó chị Dư, một bà mối có kinh nghiệm vẫn là người mở miệng trước: “Ba người chúng ta ở đây làm cho hai đứa nhỏ xấu hổ ngại ngùng cũng khó nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài đi dạo nhé.”

Vì vậy ba người ồn ào đứng dậy, cùng nhau đi ra ngoài tiếp tục nói chuyện nhà cửa, chỉ còn Chu Trường Thành và Vạn Vân ở lại.

Sau Trung thu, trời đã bắt đầu lạnh, ánh mặt trời không còn chói chang như lúc mùa hè, trên mặt đất và bàn của tiệm ăn nhỏ phủ một tầng ánh sáng vàng óng, giống như màu lúa chín vàng, trông rất rực rỡ và ấm áp.

Ngày hôm ấy, Vạn Vân mặc một chiếc áo bông dài tay, được giặt rất sạch sẽ, cũng giống như gương mặt của cô vậy, trắng nõn xinh xắn, một đôi mắt to tròn, không cười thậm chí cũng đã mang theo ba phần cảm tình, khi cười rộ lên càng thêm lay động lòng người, cuối thu không khí mát mẻ, nhưng lòng bàn tay Chu Trường Thành lại đang đổ mồ hôi.

Cô gái có hai bím tóc dài này khi cười, dường như chạm đến tận sâu trái tim của anh vậy. 

Chu Trường Thành mượn áo sơ mi trắng của sư huynh Lục đến xem mắt, anh ấy cao lớn, nhưng gầy, chiếc áo sơ mi mặc trên người có hơi rộng, nhưng may mắn có bờ vai rộng, nhìn rất vững chãi, ngũ quan chính trực, cái mũi cao thẳng, cặp mắt kia không kiêu ngạo cũng không xảo quyệt, lúc nhìn người khác còn mang theo mười phần chân thành.

Vạn Vân có ấn tượng rất tốt với ngoại hình của anh ấy, cô nghĩ rằng, người có ngoại hình như vậy chắc sẽ không có điểm nào xấu đâu.

Cô chưa có khái niệm rõ ràng đàn ông như thế nào là tốt, nhưng cô biết không thể gả cho đàn ông hư hỏng. 

Cả hai người đều không phải là người có tính cách lỗ mãng, đầu tiên là cười với đối phương sau đó mới từ từ trò chuyện.

Chu Trường Thành hỏi: “Trước đó em đã đến huyện chưa?”

“Dạ đã đến rồi.” Thực sự Vạn Vân đến vùng ngoại ô phía tây của huyện rất nhiều lần rồi, nhưng là lén đến, băng đèo lội suối, bán đồ xong thì nhanh chóng rời đi, Vạn Tuyết cũng không biết.

“Vậy sau khi em kết hôn, có muốn ở lại trong huyện không?” Chu Trường Thành hỏi tiếp.

“Vâng.” Vạn Vân gật đầu, nếu cô ấy kết hôn, xác định nhà cô chắc chắn không còn chỗ nào cho mình, con gái đã gả chồng thì không thể tiếp tục ở nhà mẹ đẻ.

Chu Trường Thành nghe xong điều này thì ừ rất vui vẻ, anh ấy ở Chu Gia Trang cũng không còn chỗ ở, năm 15 tuổi anh ấy có duyên gặp được Quế Xuân Sinh, sau khi rời khỏi nông thôn đi theo sư phụ, vẫn luôn ở trong huyện, người thiếu niên mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, ở quê đã chịu không ít khổ, sau khi rời đi dường như chưa từng trở lại quê nhà, anh ấy quyết tâm, sau này dù có thế nào đi nữa, dù có lưu lạc đi xin ăn cũng phải ở trong huyện.

Tuy nhiên, ở trong huyện đông dân cư, trong những năm gần đây số lượng người dân di cư đến thành thị rất lớn, dân cư ở huyện Bình Thủy cũng có xu hướng càng ngày càng tăng, nên thiếu chỗ ở, cũng không phải muốn có chỗ ở là có ngay, cho nên rất nhiều cặp vợ chồng tách ra ở riêng dù mới kết hôn.

Sư Huynh thứ hai Lưu Hỉ cùng với vợ anh ấy là Đái Quế Trân cũng như vậy, ở hai nơi, anh Lưu ở trong huyện, vợ anh ấy ở quê.

Đến ngày nghỉ của anh Lưu, thì chị dâu mới dẫn theo hai đứa nhỏ từ quê lên huyện thăm, hoặc anh Lưu góp ngày nghỉ lại để về quê.

Anh Lưu cũng muốn đưa chị dâu vào huyện, nhưng chị dâu nói thuê nhà ở huyện rất đắt, chị ấy lại không có việc làm, nên cũng không nỡ bỏ ra khoản tiền thuê nhà, vì vậy anh Lưu dành dụm tiền về quê xây một căn nhà gạch lớn, để cho con mình đi học ở trong thôn.

Ngay cả sư huynh Lục và chị dâu Ngụy cũng như vậy, hai vợ chồng ở trong huyện, còn con cái thì để ở quê, khi nào rảnh mới về quê thăm.

Chu Trường Thành không muốn sống giống như cách của hai người sư huynh của mình. 

Ngoại trừ cả nhà sư phụ và sư mẫu, thì anh không còn người thân nào khác, bây giờ cưới vợ, thì vợ chính là người thân của anh, trong lòng Chu Trường Thành lạc lõng nên chỉ muốn ở cùng với người thân.

Hơn nữa, Chu Trường Thành biết cưới vợ phải tốn rất nhiều tiền, bỏ ra số tiền lớn để cưới vợ mà vợ lại ở quê, một tháng chỉ gặp nhau một lần, hoặc thậm chí lâu hơn mới gặp một lần, trong lòng anh ấy cảm thấy không dễ chịu, giống như cưới vợ về cũng chẳng được gì. 

Thêm nữa,  mùa hè năm kia có một trận lũ lụt, căn nhà gạch đất cũ mà anh ấy sống trước đó ở Chu Gia Trang đã bị cuốn sập, nên cũng không còn nơi nào để ở.

Nếu Vạn Vân giống với vợ của anh Lưu, không chịu sống ở huyện, anh ấy sẽ không đồng ý.

Tuy nhiên, cũng may là Vạn Vân cũng không muốn sống ở nông thôn, trong lòng Chu Trường Thành rất vui mừng.

Anh là người không có nhà, dù khó khăn thế nào cũng muốn có một căn nhà của riêng mình. Kỳ vọng của anh đối với hôn nhân hoàn toàn khác với kỳ vọng của hai người sư huynh của mình với hôn nhân.

Vạn Vân nghe Chu Trường Thành nói vài câu về việc nhà máy điện cơ không phân bổ ký túc xá cho anh ấy, thuê nhà trong huyện rất khó khăn, trong lòng hơi bất an, anh ấy sẽ không ngại việc mình không có việc làm ở trong huyện đó chứ?

Ban đầu Vạn Tuyết giới thiệu một người đồng nghiệp của anh rể cho cô, người đồng nghiệp kia rất hài lòng với bề ngoài của Vạn Vân, nhưng sau khi nghĩ đến việc cô không có việc làm, không có nghề nghiệp, nên cuối cùng buổi xem mắt đó không thành.

Nhưng Chu Trường Thành cũng chỉ than thở khó tìm nhà ở trong huyện, cũng không nói thêm chuyện gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play