TÔI BIẾT HÀNG XÓM LÀ GÂU GÂU
Chương 3.
Giang Tu bước chân chậm lại, trầm lắng cúi xuống nhìn chú chó con đang ngã nằm dưới chân mình.
Xem giống loài chó thì đây có vẻ là một con chó con Golden Retriever, tuy nhiên bộ lông vốn màu vàng sáng bóng giờ đã bị phủ một lớp bụi bẩn, trông bầy hầy dơ dáy.
Đuôi bé múp của nó lắc lư đầy lo lắng, mắt tròn ngơ ngác đang nhấp nháy một chút, nhìn về phía anh như thể đang xác nhận liệu người trước mắt nod có bỏ đi hay không.
Xác nhận chủ nhân tương lai còn đứng tại chỗ, bé cún Golden Retrieves lặng lẽ di chuyển thân thể nó trên mặt đất từng chút, càng lúc càng gần Giang Tu, nhẹ nhàng đặt đầu lên mũi giày của anh, bé cún dường như đã quyết tâm muốn làm nũng người ta.
Giang Tu thực ra có một thói quen rất nhỏ là tính ưa sạch sẽ. Theo thói quen của anh, hiện giờ anh hẳn sẽ xua đuổi ngay lập tức con chó nhỏ bẩn thỉu này đi chỗ khác, sau đó nhanh chóng trở về nhà, trước dùng thuốc khử trùng xịt một lượt lên mặt giày, rồi tháo ra đôi giày đó luôn.
Tuy nhiên, nhìn con bé cún Golden Retrieves đang ghé vào chân mình, Giang Tu lại không hành động gì.
Giang Tu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên một con vật chủ động đến gần anh, nó còn nhìn anh với ánh mắt tròn xoe dễ thương như vậy.
Từ khi còn nhỏ, bất kể là thú cưng nuôi ở nhà hay động vật hoang dã, chỉ cần nhìn thấy anh thì chúng đều chạy đi xa không bao giờ lại gần, càng đừng nói đến việc cho anh sờ vào.
Ngay cả cá cảnh hay rùa trong bể thủy sinh khi nhìn thấy anh cũng đều trốn vào một góc khuất thật xa, không dám ló đầu ra ngoài.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy kỳ lạ, có người còn trêu Giang Tu là người hung dữ không bao giờ cười, có lẽ là một kẻ như đồ tể ác độc trong lò mổ đầu thai, vì vậy động vật mới sợ anh ta như vậy.
Nhưng bây giờ lại có một con chó con không sợ anh ta, còn chủ động lại gần và liếm chân anh, Giang Tu cảm thấy có điều gì đó mới mẻ thế.
Vì vậy anh từ từ ngồi xuống, định với tay sờ đầu chú chó Golden Retrieves, nhưng lưỡng lự không muốn làm điều đó vì thói quen sạch sẽ của mình.
Cuối cùng, Giang Tu vẫn thu tay lại.
“Mày đói bụng à?”
Giọng nói lạnh lùng dễ nghe của Giang Tu vang lên từ trên đầu chó nhỏ.
Kim Nhạc Nhạc không khỏi run rẩy lỗ tai, mở to mắt nhìn người vừa bị cậu ngã vào chân nằm vật ra ăn vạ.
Kim Nhạc Nhạc ngơ ngác .
Cậu chưa bao giờ thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, lập tức cậu trở nên choáng váng, ngước đầu nhìn chằm chằm vào Giang Tu, mắt tròn xoe mở to không chớp một lần nào.
Thấy chú chó con ngây ngô như vậy, Giang Tu thầm nghĩ mình cũng thật sự ngạc nhiên.
Làm sao mà một chú chó con lại có thể hiểu được lời con người nói? Anh vừa hỏi một con chó có đói bụng không, chẳng lẽ anh còn trông đợi bé cún này trả lời mình sao?
Sau vài giây suy nghĩ Giang Tu đứng dậy, anh chuẩn bị đi ra cửa hàng gần đó mua một ít đồ ăn cho chó để cho bé cún con này ăn, đồng thời sẽ chụp vài bức ảnh rồi gửi vào nhóm chủ nhà lân cận hỏi xem có ai mất chó cưng không.
Chú chó Golden Retrieves này nhìn rất đáng yêu và thân thiện, không giống như những chú chó lưu lạc, hơn nữa lại có vẻ như bị lạc đường.
Giang Tu bỏ đi khá đột ngột mà không nói gì. Một người bình thường chắc chắn sẽ không thông báo cho một con chó con biết mình sẽ đi đâu.
Giang Tu cũng không nghĩ rằng chú chó con này có thể chạy đi đâu trong khoảng thời gian anh chạy đi mua đồ ở cửa hàng, vì vậy anh cũng không mang theo bé cún.
Khi Giang Tu đã đi được một đoạn, Kim Nhạc Nhạc nghĩ rằng đối phương không muốn nó nữa, định bỏ lại nó ở đây.
Cậu hoảng hốt dùng bốn chân ngắn chạy cuống quýt về phía Giang Tu, vừa chạy vừa kêu lên: “Đừng đi mà! Mình rất ngoan! Mình ăn không nhiều đâu, mình sẽ tự đi WC, mình không cắn người đâu...”
Kim Nhạc Nhạc hớn hở nói vào tai Giang Tu, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nức nở rên rỉ của một chú chó con, âm thanh nghe rất đáng thương, khiến Giang Tu nghe thấy liền dừng bước quay lại nhìn.
Anh vừa quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh Kim Nhạc Nhạc bị chân trước chân sau tự vướng vào nhau, mắc ngoéo ngã bổ nhào ra đất, lăn thêm vài vòng rồi mới dừng lại, đứng dậy loạng choạng, sau đó liếm lưỡi cười ngốc nghếch.
Giang Tu:…
Bé cún này hình như thật sự ngốc nghếch.