HÀNG XÓM CỦA TÔI LÀ MEO MEO

Chương 1.

Sự tình là như thế này.

Mâu Bạch là một con mèo, nói chính xác hơn, hắn là một con mèo yêu có thể biến thành người.

Khi còn nhỏ, hắn luôn nghĩ mình là một người bình thường, chỉ có điều thị lực vào ban đêm tốt hơn một chút và thường xuyên bị mất ngủ. 

Cho đến khi cha mẹ hắn đưa ra gia phả của gia đình, trong đó ghi rõ tất cả tổ tiên của họ đều là mèo yêu hóa hình người, lúc ấy hắn mới ngớ ngẩn ra.

Theo như lời kể lại, tổ tiên của họ là một con mèo yêu vô cùng mạnh mẽ, nhưng sau khi quốc gia thành lập, chúng không thể thành tinh nữa. Các thế hệ sau của họ cũng có tuổi thọ ngắn như loài người, hơn nữa đã mất đi khả năng mèo yêu, chỉ giữ lại được những đặc tính của loài mèo. 

Họ có thể thay đổi giữa hình dáng người và mèo, sâu dần dần kết hôn với loài người và sinh sống ổn định trong thế giới loài người.

Tuy nhiên, đến thế hệ của Mâu Bạch đã xảy ra một sự bất ngờ nhỏ…

Mâu Bạch không thể thay đổi tự do giữa hình người và hình mèo.

Vì vậy, cha mẹ Mâu Bạch đã tìm đến tộc trưởng mèo yêu. 

Tộc trưởng thế hệ này giải thích rằng, Mâu Bạch chỉ có thể biến thành mèo sau khi trưởng thành, và mỗi tháng có ba ngày để biến thành mèo. 

Tuy nhiên, trong ba ngày đó, Mâu Bạch chỉ có thể duy trì hình dáng mèo và không thể biến thành người.

Cha mẹ Mâu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vì có thể biến thành mèo cũng đã là chuyện tốt rồi.

Mâu Bạch: “Chờ đã, nếu tôi bị biến thành mèo trong ba ngày, vậy thì tôi sẽ sống thế nào hả?”

Chương 2.

Mâu Bạch sống nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của cha mẹ, thuê một căn phòng nhỏ gần trường Đại học A và bắt đầu cuộc sống của một sinh viên ngoại trú.

Mỗi tháng, bạn bè của hắn đều tò mò về hành vi ba ngày giả vờ làm mèo của hắn, sau một lần Mâu Bạch giải thích, bạn bè cũng dần hiểu ra và không còn tò mò hỏi nữa.

Trường Đại học A cách nhà hắn rất xa, Mâu Bạch đã trưởng thành, không phải, là một con mèo thành niên, hắn không thể còn tiếp tục phụ thuộc vào cha mẹ, vì vậy hắn quyết định tự lập. 

Mỗi tháng, hắn sẽ mua đồ ăn nhanh về, loại thức ăn không cần hâm nóng, chỉ cần mở túi là có thể ăn ngay và để ăn tạm ở trong phòng những ngày biến hình mèo.

May mắn thay, mặc dù hắn biến thành hình mèo, nhưng đồ ăn của loài người vẫn không khiến hắn gặp vấn đề gì.

Một ngày, khi Mâu Bạch đang ôm bụng đói, hít hà mùi thịt thơm nức từ nhà hàng xóm bên cạnh, hắn cảm thấy tức giận.

Hắn quyết định rằng mình sẽ mặt mo lên đê, lợi dụng việc mình là con mèo đáng yêu để được hàng xóm giúp đỡ, sẵn sàng mặt trơ trán bóng đếch cần liêm sỉ mà đi xin đồ ăn.

Tất nhiên, là hắn sẽ không nói cho họ biết rằng mình thực sự là một con mèo.

Chương 3.

Mâu Bạch quyết định làm như vậy là có lý do.

Theo quan sát của hắn, hàng xóm đối diện, Lâm Tầm, là một giáo viên nhân dân rất ôn hòa, đó là một người tốt bụng nấu ăn giỏi và có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng. Nếu hắn mang chính hình mèo của mình qua nhờ vả, chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì.

Vì thế, Mâu Bạch chờ thời điểm Lâm Tầm tan làm về nhà, hắn ngăn người lại và đưa cho Lâm Tầm một thanh sô cô la mà hắn vừa mua hôm qua, đồng thời thuận miệng nhờ vả Lâm Tầm giúp chăm sóc một chú mèo nhỏ trong ba ngày.

"Trường học có hoạt động, tôi chưa về." Mâu Bạch tự tin nói, “Chú mèo có thể ăn đồ ăn của người, nó không kén ăn, rất ngoan không gây ồn ào, lại còn thông minh.”

Lâm Tầm chậm rãi chớp mắt.

Anh nhớ rõ rằng hàng xóm của mình, là Mâu Bạch, mới chuyển đến đây được ba tháng và thường ngày rất im lặng. Người này là sinh viên Đại học A, có trình độ học vấn cao.

Tuy nhiên, dường như EQ của Mâu Bạch không cao lắm.

Lâm Tầm bị thái độ thẳng thắn của đối phương làm cho bất ngờ, đến mức không thể phản ứng ngay lập tức. 

Trong lúc anh còn đang sững sờ, Mâu Bạch đã nhanh chóng đưa sô cô la cho anh, coi như đã nhận được sự đồng ý giúp đỡ và hài lòng quay về nhà. Chỉ để lại cho Lâm Tầm một cánh cửa đóng chặt, không cho anh cơ hội từ chối.

Lâm Tầm: “?”

Thôi, coi như chăm sóc mèo vậy.

Chương 4.

Thời gian biến thành mèo của tháng này vừa đến, Mâu Bạch liền cầm tờ giấy mà hắn đã viết sẵn, từ khe cửa chui ra ngoài, giấu chìa khóa dưới thảm, rồi đóng chặt cửa nhà lại. 

Hắn đi tới nhà Lâm Tầm, bắt đầu đợi anh đi làm về.

Hắn đã ghi nhớ kỹ thời gian, Lâm Tầm hôm nay chỉ có một tiết học, khoảng 10 giờ là chủ nhà hàng xóm về đến.

Tuy nhiên, hắn đã đợi nửa giờ, mà Lâm Tầm vẫn chưa về.

Chương 5.

Hôm nay Lâm Tầm có chút mệt.

Hôm nay, chủ nhiệm lớp xin nghỉ và nhờ Lâm Tầm thay thế một buổi sáng. 

Lâm Tầm vốn nghĩ chỉ cần giám sát học sinh không làm chuyện ầm ĩ là được, nhưng kết quả là học sinh trung học luôn có những hành động kỳ quái, chưa kịp vào lớp, hắn đã phải dẫn hai nam sinh bị ngã trong tiết thể dục bị trật chân phải đưa đến phòng y tế.

Sau khi xong lớp, phụ huynh của hai nam sinh cũng đến trường mắng mỏ một hồi, cuối cùng sự việc cũng kết thúc. Lâm Tầm rời trường học và đã về nhà muộn hơn bình thường một giờ.

Khi hắn nhìn thấy Mâu Bạch đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, vừa thấy hắn liền đứng lên kêu "meo meo meo", chú mèo đáng yêu như búp bê vải đang giận dữ nhìn hắn bằng đôi mắt xanh trong veo, Lâm Tầm cảm thấy hơi ngượng ngùng và không nói được gì.

Lâm Tầm ôm búp bê chú mèo như búp bê vải này đang giận dữ lên trên tay, ngực còn bị bé miu cào một cái. Trên mặt đất có một tờ giấy bị ướt bởi nước miếng của mèo, Lâm Tầm nhìn thấy, trên đó có viết:

[Mèo của Mâu Bạch]

Lâm Tầm không hiểu tại sao anh bỗng nhiên mỉm cười lên đưa tay xoa đầu búp bê vải đang tức giận, bị bé miu bất mãn nhẹ nhàng cắn một cái, anh nhịn xuống rồi im lặng mở cửa, chuẩn bị làm bữa trưa theo như Mâu Bạch đã nói, cho mèo ăn.

Hôm nay anh sẽ làm món sườn heo sốt chua ngọt. 

Ban đầu anh định gọi Mâu Bạch đến ăn, nhưng đột nhiên nhận ra rằng Mâu Bạch không viết tên bé miu của mình trên tờ giấy, vì vậy chép miệng lại, đi ra phòng khách để xem nhóc mèo đang ở đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play